
Ông là Trung tướng, mọi thứ nơi ông đều hoành tráng như cấp bậc của ông. To cao béo tốt, lương hưu ngất ngưởng, nhà cửa rộng răi bề thế, dặt mỗi nỗi về hưu chưa được chục năm ông lăn quay ra tai biến sau lần họp bạn hữu kỷ niệm ngày thành lập quân đội.
Bà vợ ông ch́ chiết ông không biết giữ ǵn sức khỏe, người to như con voi thế ai mà nâng được cơ chứ. Giời ạ.
Ông nằm đó cạnh cửa sổ nh́n những chiếc lá rơi rơi ngẫm đến cuộc đời. Ai ngờ được một người xông xáo như ông, bôn ba chiến trường, nước ngoài nước trong khắp nẻo, những tưởng về hưu rồi khỏe mạnh măi đến tận chín mươi. Thế mà hết ngày rồi tháng ông cứ nằm đây ngủ th́ thôi, không ngủ th́ mặt ngoái ra cửa sổ đếm từng chiếc lá.
Các con không theo nghiệp cha nhưng đều rất giầu có bởi gặp may trong thị trường bất động sản những năm sốt đất. Họ biết dừng lại và đầu tư xây khách sạn vào những mảnh đất họ mua được. V́ thế họ chỉ chu cấp tiền cho ông, rất nhiều, chứ không thể ở bên cạnh ông lâu dài được.
Vợ ông cũng thế, sau những tháng đầu điều trị tích cực đưa ông trở lại cuộc sống, gọi là sống thôi chứ không đi lại được nữa đâu, bà phó mặc hoàn toàn ông cho osin. Bà c̣n trong Nam ngoài Bắc, thăm cháu thăm con, đi du lịch với bạn bè. Bà bảo quỹ thời gian cuộc đời bà không c̣n nhiều, già nửa đời chăm ông rồi giờ bà lẽ ra phải được ông chăm lại mà không được th́ bà phải tự vui sướng tuổi già của ḿnh, kẻo hối.
Thế là ông đành hầu như hàng ngày chỉ c̣n giao tiếp với người giúp việc.
Nhưng cơ sự rất oái oăm. V́ vấn đề oái oăm nhạy cảm này mà trong hai năm tai biến vợ ông phải thay đến hai mươi lăm người giúp việc và đâm ra khinh bỉ miệt thị ch́ chiết ông.
Lương cho người giúp việc trả một tháng từ năm triệu lên bảy triệu, tám triệu rồi mười triệu mà họ vẫn lần lượt ra đi, nhất định không ở lại. Tội của ông là mỗi khi vệ sinh thân thể tứ chi của ông bị liệt mà chi thứ năm lại không liệt.
Gần Tết, bà và các con về họp. Lần này do bạn bè mai mối t́m được một cô ở quê rất hoàn cảnh, chồng bỏ đi với nhân t́nh từ khi cô chưa đến ba mươi. Cô sống vậy nuôi con đến tận giờ đă ngoài năm mươi quá bán. Người con trai của cô từ khi lấy vợ suốt ngày đu;ổi mẹ đi v́ cô không có tiền dành dụm cũng như lương hưu nên với con, cô giống như một cục nợ chả biết đến bao giờ mới trả hết.
Trong buổi họp bà tuyên bố:
- Mẹ và các con đều không chăm được ông ấy. Thuê người ai chịu nổi ông ấy hơn tháng là dài nhất.
Nói đến đây bà quay sang cô giúp việc:
- Tôi trả lương cho cô đúng bằng lương của ông ấy là mười tám triệu. Cô cầm thẻ lương và để trong tài khoản hay rút chi tiêu tùy cô. Nhưng cô phải kư với tôi làm việc trong hai năm mới được chấm dứt hợp đồng.
Rồi bà quay sang các con:
- Các con có trách nhiệm tài chính về chi phí bác sĩ, thuốc men và sinh hoạt và cứ chú tâm đến việc quản lư kinh doanh của mỗi người.
Thế là cô và ông ở với nhau trong ngôi nhà sang trọng rộng răi, có sân vườn và những tiếng chim. Cuộc đời cô thay đổi thật bất ngờ và không thể tin nổi.
Hàng ngày cô chợ búa cơm nước giặt rũ tắm giặt và cho ông uống thuốc. Ngày đầu tiên cô cũng phát hoảng khi vệ sinh cho ông. Thảo nào bà bảo những người giúp việc trước không ai ở lâu. Cô chả sợ, chả khinh ông. Bản năng ai chả thế. Cô đă trải qua sự ḱm nén nên thông cảm với ông. Cô không nhận xét hay mắng mỏ ǵ. Cô làm đúng trách nhiệm của cô.
Có những hôm thấy cô rảnh rỗi ông đề nghị cô đọc cho ông nghe những quyển truyện ông đă từng đọc. Nhà rất nhiều sách để trên những giá sách lớn bé ở nhiều pḥng khác nhau.
Ông khóc khi cô đọc Chiếc lá cuối cùng của O' Henry.
Ông đề nghị cô nấu phở cho ông ăn khi cô đọc Món ngon Hà Nội của Vũ Bằng.
Và thời gian cứ trôi, thấm thoát đă gần hết hợp đồng, cô vẫn ở lại và ông đă không c̣n nằm liệt bên cạnh cửa sổ nữa. Nhờ cô mà ông đang vắt những bước chân nặng nề để tập đi trên đôi vai bé nhỏ của cô.
Tết lại sắp đến.
Vợ và các con ông chưa về.
Cô mang cành đào mới mua từ thẻ lương của ông về nhà cắm.
- Cố lên anh! Ngoài kia tất bật lắm rồi.
Cuộc đời sắp thay đổi.
Của cả ông và cô.
Những con sóng nhỏ đang đến.
Cũng có thể là những con sóng to.
VietBF@sưu tập