Tôi và chồng đều là những người bận rộn. Anh làm quản lý trong một công ty xây dựng lớn, thường xuyên đi công tác xa, còn tôi là nhân viên văn phòng ở một ngân hàng. Mỗi ngày, chúng tôi rời khỏi nhà từ sáng sớm, trở về khi trời đã tối muộn. Áp lực công việc khiến cả hai mệt mỏi, chẳng còn thời gian để quan tâm đến những điều nhỏ nhặt trong gia đình. Những bữa cơm tối trở nên hiếm hoi, vội vàng và im lặng. Căn nhà lúc nào cũng bừa bộn, lạnh lẽo.
Nhiều lần, tôi ngồi trên chiếc ghế sofa giữa đống đồ đạc chưa kịp dọn, cảm thấy kiệt sức và lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Chồng tôi nhìn thấy sự mệt mỏi ấy, anh cũng thở dài, rồi cả hai lại chìm vào im lặng. Sau nhiều lần bàn bạc, chúng tôi quyết định thuê người giúp việc toàn thời gian.
Tôi muốn tìm một người lớn tuổi, có kinh nghiệm và đặc biệt là đáng tin cậy. Tôi sợ những rắc rối phát sinh từ những người trẻ thiếu trách nhiệm hay vụng về. Sau khi xem xét rất nhiều hồ sơ, tôi chọn chị Hoa – một phụ nữ 51 tuổi, quê ở Thái Bình. Chị có hơn mười năm kinh nghiệm giúp việc, từng chăm sóc người già, trông trẻ, dọn dẹp và nấu ăn đều rất thành thạo. Qua buổi trò chuyện đầu tiên, chị khiến tôi có cảm giác yên tâm. Chị nhẹ nhàng, thật thà và luôn giữ thái độ khiêm nhường.
Từ ngày có chị Hoa, ngôi nhà tôi như được hồi sinh. Chị dọn dẹp gọn gàng, nấu những món ăn đậm chất Bắc mà chồng tôi rất thích. Mỗi tối đi làm về, căn nhà thơm mùi cơm canh nóng hổi khiến tôi cảm thấy an ủi phần nào. Chị không nhiều lời, chỉ âm thầm làm việc, nhưng mỗi hành động đều chu đáo và tỉ mỉ. Có lần tôi bị ốm, chị nấu cháo, pha nước gừng, chăm sóc tôi chẳng khác gì người thân trong nhà.
Những tháng đầu tiên trôi qua êm đềm. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình đã quá may mắn khi tìm được một người giúp việc như chị Hoa. Nhưng rồi, từng chút một, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tôi nhận thấy chị Hoa thường xuyên mệt mỏi. Gương mặt chị xanh xao, môi nhợt nhạt. Có lần chị đang rửa chén thì phải ngồi xuống vì chóng mặt. Tôi lo lắng hỏi han, nhưng chị chỉ cười gượng:
— Dạo này thời tiết thất thường quá, chị không quen nên hơi mệt thôi em ạ.
Tôi tin lời chị, nhưng cảm giác bất an trong lòng cứ lớn dần. Một buổi chiều, tôi rời cơ quan sớm để về nhà thì bất ngờ thấy chị Hoa lén lút đi ra ngoài. Chị mặc một chiếc áo khoác rộng, đội nón kín mít. Linh tính mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Tôi lặng lẽ đi theo.
Chị vào một phòng khám tư nhân ở quận bên. Tôi đứng ngoài đợi, trong lòng không khỏi lo lắng. Gần một tiếng sau, chị bước ra với một phong bì kết quả siêu âm trên tay. Tôi nín thở. Khi ánh mắt tôi chạm vào ba chữ “kết quả thai” trên góc phong bì, cả người tôi như đông cứng.
Chị Hoa – 51 tuổi, không chồng, không người yêu – đang mang thai?
Cả đêm hôm đó tôi không ngủ. Câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi như một cơn lốc: ai là cha đứa trẻ? Tại sao chị giấu tôi? Lẽ nào… chồng tôi?
Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện. Gần đây, chồng tôi hay về muộn. Anh hay lảng tránh ánh mắt tôi mỗi khi tôi nhắc đến chị Hoa. Có lần tôi vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của anh và chị Hoa trong bếp, nhưng khi tôi bước vào thì cả hai im bặt, vờ như không có gì. Những điều đó, lúc trước tôi bỏ qua vì tin tưởng. Nhưng giờ thì…
Cơn giận dữ trào dâng. Tôi cần biết sự thật. Tối hôm sau, khi chồng tôi vừa bước vào nhà, tôi đưa thẳng tờ kết quả siêu âm ra trước mặt anh:
— Anh giải thích đi! Chị Hoa làm giúp việc cho nhà mình, không chồng, không người yêu. Vậy đứa bé này là của ai?
Anh đứng chết lặng. Khuôn mặt tái mét, ánh mắt bối rối, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Anh cúi gằm xuống, hai tay siết chặt.
— Anh nói gì đi chứ! Đừng im lặng như thế!
Tôi hét lên, nước mắt trào ra. Nhưng anh vẫn im lặng.
Tối hôm đó, chúng tôi ngủ ở hai phòng riêng. Tôi không thể chịu đựng thêm sự im lặng ấy nữa. Tôi cần biết sự thật. Tôi bắt đầu âm thầm điều tra. Tôi dò hỏi về những mối quan hệ của chị Hoa, kiểm tra camera trong nhà, nhưng tất cả đều không có gì đáng ngờ.
Cho đến một ngày, tôi về sớm hơn dự định. Vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng cười nói trong phòng khách. Giọng cười của chị Hoa – nhẹ nhàng và vui vẻ lạ thường. Nhưng điều khiến tôi khựng lại chính là giọng nói của người đàn ông kia – trầm ấm, quen thuộc nhưng không phải của chồng tôi.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi nhẹ bước đến gần.
Cảnh tượng trong phòng khách khiến tôi chết lặng.
Chị Hoa đang ngồi trên ghế, tay xoa bụng, khuôn mặt rạng rỡ. Bên cạnh chị, người đàn ông đang nắm lấy tay chị, ánh mắt đầy yêu thương… là bố chồng tôi.
Tôi sững người. Cả người run rẩy. Tôi không thể tin vào mắt mình. Bố chồng – một người luôn nghiêm khắc, đạo mạo, từng dạy tôi về cách giữ gìn hạnh phúc gia đình, lại đang là cha đứa con trong bụng người giúp việc?
Bố chồng tôi giật mình khi thấy tôi. Ông đứng dậy, gương mặt áy náy:
— Con… nghe hết rồi sao?
Tôi không đáp. Tôi nhìn ông, rồi nhìn chị Hoa. Mắt chị ngấn nước, miệng mấp máy:
— Chị xin lỗi… chị không muốn mọi chuyện thành ra thế này…
Tôi quay đi, nước mắt trào ra. Mọi thứ đổ ập xuống như một cơn ác mộng. Tôi bước ra khỏi nhà, chạy như thể muốn thoát khỏi cơn hỗn loạn trong lòng.
Tôi đi lang thang cả buổi tối, đến khi trời tối hẳn mới quay về. Chồng tôi đang đợi, khuôn mặt mệt mỏi. Thấy tôi bước vào, anh đứng dậy, giọng nghẹn lại:
— Anh xin lỗi… nhưng anh không biết phải nói sao với em…
— Anh biết từ bao giờ?
— Từ lúc chị Hoa mang thai được hai tháng. Bố gọi anh và thú nhận tất cả. Anh… anh sốc như em bây giờ. Nhưng anh không biết nên nói sao để em không tổn thương…
Tôi ngồi sụp xuống ghế. Trong đầu là một mớ hỗn độn. Tôi cảm thấy bị phản bội bởi chính gia đình mình.
— Tại sao? Tại sao lại là chị Hoa? Tại sao bố lại làm thế?
Chồng tôi lắc đầu:
— Anh cũng không hiểu. Bố nói hai người nảy sinh tình cảm khi mẹ mất đã lâu, chị Hoa chăm sóc bố mỗi khi anh đưa ông đến khám bệnh. Chuyện xảy ra âm thầm, và rồi chị mang thai…
Tôi không biết phải nói gì. Một phần tôi giận bố chồng, một phần thương mẹ chồng đã khuất, phần còn lại là nỗi đau vì sự yên bình trong tổ ấm của mình bị phá vỡ.
Những ngày sau đó, tôi sống trong mâu thuẫn. Tôi không thể giả vờ như không biết. Nhưng tôi cũng không đủ tàn nhẫn để vạch trần mọi chuyện với gia đình bên ngoài, với họ hàng, với những người có thể tổn thương thêm nữa. Tôi im lặng, nhưng lòng đầy trăn trở.
Có lẽ tôi nên giữ kín bí mật này. Có lẽ tôi cần thời gian để hiểu và tha thứ. Không phải cho chị Hoa, không phải cho bố chồng, mà cho chính mình – để tôi có thể tiếp tục sống mà không mang theo những vết thương chưa lành.
VietBF@ sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam
|
|