Giờ đây, tôi vẫn chăm con, vẫn sống trong căn nhà cũ, và mỗi tối lại nh́n thấy những vết tích của anh c̣n lại: chiếc áo sơ mi anh hay mặc treo sau cửa, cốc cà phê ưa thích, quyển truyện anh hay đọc cho con.
Tôi ngồi viết những ḍng này trong một buổi tối yên tĩnh, sau khi con đă ngủ, c̣n chồng th́... không c̣n là người đàn ông như trước nữa. Anh thay đổi – không phải v́ giận dữ, mà v́ sự thật mà anh vừa phát hiện đă bào ṃn một phần tâm hồn lương thiện của anh. Và tất cả đều là lỗi của tôi.
Mười năm trước, tôi mang thai – một cái thai không theo kế hoạch và, thành thật mà nói, không phải của chồng tôi hiện tại. Lúc ấy tôi đang trong một mối quan hệ nhập nhằng, không rơ ràng, bị bỏ rơi khi biết tin ḿnh mang thai. Giữa lúc hoang mang, tôi gặp anh – người đàn ông hiền lành, điềm đạm, thương tôi và nói rằng “Nếu em cần một bờ vai, anh sẵn sàng”.
Tôi đă chọn im lặng. Tôi để mọi chuyện diễn ra như thể anh là cha ruột của đứa bé. Anh không nghi ngờ, thậm chí c̣n vui mừng khi tôi thông báo có thai sau vài tháng yêu nhau. Chúng tôi cưới gấp, anh dọn vào sống cùng mẹ con tôi, chăm con từng ly từng tí. Mỗi cơn sốt, mỗi lần tiêm pḥng, mỗi đêm thức trắng – anh đều ở đó, không thiếu một lần.
Tôi tưởng ḿnh sẽ mang bí mật ấy theo suốt đời. Nhưng đời không cho ai giấu điều ǵ măi măi.
Tuần trước, sau khi con trai tôi bị tai nạn nhỏ ở trường và cần truyền máu, bác sĩ nói rằng nhóm máu của con không trùng với cả tôi và anh. Lúc ấy, tôi thấy ánh mắt anh thay đổi. Một ánh mắt lạnh và xa lạ mà tôi chưa từng thấy suốt mười năm chung sống.
Anh không nói ǵ. Chỉ lặng lẽ làm xét nghiệm ADN. Tôi biết điều đó khi vô t́nh nh́n thấy đơn xét nghiệm anh giấu trong ngăn kéo. Kết quả rơ ràng: anh không phải cha ruột của đứa trẻ mà anh yêu thương suốt một thập kỷ qua.
Tôi đợi một cơn giận, một cuộc căi vă, hay thậm chí một cú tát. Nhưng không có ǵ cả.
Tối hôm đó, anh nấu bữa tối như b́nh thường. Vẫn nụ cười nhẹ khi con kể chuyện ở trường. Nhưng khi con ngủ, anh gọi tôi ra bàn ăn, rót cho tôi một ly nước, và nói:
“Anh biết rồi. Nhưng anh muốn em là người nói ra.”
Tôi bật khóc. Tôi thú nhận tất cả. Anh không ngắt lời tôi một lần. Khi tôi dừng lại, chờ anh phản ứng, anh chỉ nói:
“Anh không giận v́ em đă mắc sai lầm. Ai cũng có thể sai. Nhưng anh thất vọng v́ suốt 10 năm, em để anh sống trong một sự giả dối.”
Rồi anh đứng dậy, vào pḥng con, đặt một lá thư lên bàn học của thằng bé. Sau đó, anh thu xếp đồ, và rời khỏi nhà vào nửa đêm.
Tôi mở lá thư ấy khi con đă ngủ say. Trong đó, anh viết:
“Bố xin lỗi v́ cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc. Bố không biết ḿnh sẽ mất bao lâu, nhưng bố chưa từng thôi xem con là con ruột. Chỉ là bây giờ, bố cần học cách sống với sự thật...”
Ngày hôm sau, tôi nhận được đơn ly hôn.
Tôi không khóc v́ lá đơn ấy. Tôi khóc v́ điều duy nhất anh để lại không phải là sự tức giận, mà là sự tuyệt vọng tĩnh lặng. Anh không trách mắng, không thóa mạ – chính điều đó khiến tôi bẽ bàng hơn bất cứ lời trách móc nào.
Bạn bè tôi bảo: “Anh ấy quá tốt. Mà cũng v́ quá tốt nên mới đau đến thế.” Có người hỏi tôi: “Sao không nói sớm? Biết đâu anh ấy sẽ chấp nhận?” Tôi không biết. Có thể v́ tôi hèn nhát, ích kỷ, sợ mất người đàn ông tuyệt vời ấy. Nhưng chính sự ích kỷ đó đă đẩy anh ra xa.
Giờ đây, tôi vẫn chăm con, vẫn sống trong căn nhà cũ, và mỗi tối lại nh́n thấy những vết tích của anh c̣n lại: chiếc áo sơ mi anh hay mặc treo sau cửa, cốc cà phê ưa thích, quyển truyện anh hay đọc cho con.
Tôi không mong được tha thứ. Tôi chỉ mong, nếu anh đọc được bài viết này – anh biết rằng, tôi thực sự hối hận. Và dù không c̣n là vợ chồng, tôi vẫn tin rằng trong trái tim thằng bé ấy – anh măi là “bố”.
VietBF@ sưu tập
|
|