Nh́n 6 gia đ́nh bạn chồng lần lượt vào nhà nhưng không ai xách nổi một quả dưa, túi bánh, tôi cảm thấy khó chịu. Chán hơn, sau bữa cơm, không ai ngỏ ư cùng tôi dọn dẹp.
Cuối tuần, chồng tôi hào hứng bảo: “Tối nay anh mời vài anh em qua nhà ḿnh ăn cơm, khoảng 6 nhà thôi, có cả vợ con, vui vẻ tí mà”. Tôi không phản đối. Chồng đă ngỏ lời th́ ḿnh cố gắng tiếp đăi cho chu đáo.
Tôi đă quen với việc nấu nướng nên chuyện sắp một bữa cơm đông người không khó. Cái tôi ngại là khẩu vị của mỗi người, nên tôi đành làm một mâm cuốn, có rất nhiều món như thịt, gị, cá, tôm... để tiện cho trẻ con và người lớn cùng ăn được.
Hôm đó, tôi đă không chuẩn bị hoa quả v́ nghĩ khách đến nhà thế nào cũng sẽ mua món nọ, món kia, ḿnh sắm lại thành thừa. Trong nhà chỉ có thùng bia và vài lon nước ngọt.
Tôi bất lực v́ bạn bè của chồng. Ảnh minh họa
Nhưng thật bất ngờ, khi cả 6 gia đ́nh kéo đến, không ai mua nổi một quả dưa, một túi hoa quả hay chai nước ngọt. Tất cả đều đến tay không.
Ấy vậy, tôi c̣n thấy mấy đứa nhỏ đến cùng bố mẹ, tay cầm kẹo, tay cầm bim bim. Nhưng con tôi không có phần. "Đây là lần đầu tiên họ đến nhà ḿnh, sao lại bất lịch sự như vậy", tôi nghĩ nhưng cũng chỉ để trong ḷng.
Họ bước vào tay không, cười nói xởi lởi, rồi ngồi xuống bàn chờ ăn. Nh́n lại mâm cơm, rồi quay sang tủ lạnh chỉ c̣n ít nhăn và măng cụt, tôi đành vội vă xuống siêu thị gần nhà mua 2 quả dưa hấu to để kịp đăi khách.
Thấy tôi xách dưa về, khách có vẻ cũng ái ngại.
Dưa bổ ra, đám trẻ con ăn sạch. Nhăn, măng cụt tôi mang ra cũng không c̣n một quả nào. Vị khách nào cũng ăn uống nhiệt t́nh, cười nói rôm rả. Nhưng sau bữa cơm, tuyệt nhiên không ai ngỏ ư: “Chị để em phụ rửa bát, dọn dẹp".
Kết thúc bữa ăn, họ ngồi chơi thêm vài phút rồi lần lượt ra về, không ai động tay vào bát đũa. Cả đống đồ đạc ngổn ngang trong bồn rửa bát, nh́n thôi, tôi cũng thấy sợ hăi. Tiễn khách ra về xong, tôi quay lại với đống bát đĩa.
Chồng tôi, sau vài lon bia, anh lăn ra ngủ. Cả buổi tối đó, tôi một ḿnh dọn dẹp, rửa bát, lau bàn ghế, gom rác đến tận nửa đêm.
Tôi không than v́ mệt, tôi tức v́ ḿnh bị xem nhẹ. Tôi cũng không cần họ mua quà cáp đắt tiền, chỉ cần họ mang tới một quả dưa, một hộp bánh nhỏ là được.
Sáng hôm sau, tôi nói thẳng với chồng: “Lần sau muốn mời bạn, anh mời ra quán nhé. C̣n ở nhà, em không tiếp thêm ai nữa”. Chồng tôi im lặng có lẽ v́ hiểu và v́ ngại với vợ. Nhưng tôi không cần lời giải thích nào.
Kể chuyện ra với bạn thân, cô ấy nói tôi không nên để bụng bởi thực tế nhiều người nghĩ đơn giản, mời đến ăn cơm th́ họ đến, đâu cần mang theo quà cáp. Nhưng tôi không đồng t́nh với quan điểm đó.
Bản thân tôi, đến nhà ai chơi, dù chỉ là bữa ăn thân t́nh, tôi cũng mua thùng bia, nước ngọt hoặc cân hoa quả, chứ không đi tay không như thế. Cách ứng xử của mấy người bạn chồng khiến tôi cảm thấy họ thiếu tinh tế.