Sử gia đương thời cũng như ngày nay có không ít người đă ví chúa Trịnh Tùng như Tào Tháo vào thời Hán ở Trung Quốc. Cầm quyền trong thời loạn, Trịnh Tùng luôn phải đối phó với nhiều lực lượng và nguy cơ chống đối. Không có ǵ là ông ta không dám làm, kể cả giết vua, giết anh.
Sách “Đại Việt sử kư toàn thư” có đoạn chép lại rằng: Ngày 18/2/1570 (Canh Ngọ), Thượng tướng Thái Quốc công là Trịnh Kiểm đau nặng và mất, triều đ́nh truy tôn làm Minh Khang Thái Vương, đặt cho tên thụy là Trung Huân. Bấy giờ, có chiếu chỉ cho con trưởng của Trịnh Kiểm là Tuấn Đức Hầu Trịnh Cối nắm giữ binh quyền để cầm quân đánh giặc.
Trịnh Cối là người đam mê tửu sắc, càng ngày càng ngông cuồng, kiêu ngạo, không xót thương ǵ đến quân lính, v́ vậy các tướng đều có ư xa lánh, ĺa bỏ, kẻ theo giúp Trịnh Cối ngày một ít đi, ḷng người đổi thay, ai cũng nghĩ đến chuyện gây biến, mầm tai họa kể như đă thành h́nh. Ngày 2/4/1570, Đoan Vũ hầu là Lê Cập Đệ, Văn Phong hầu là Trịnh Vĩnh Thiệu, Vệ Dương hầu là Trịnh Bách, nhập với Lương Quận công, Phổ Quận công và Lai Quận công là Phan Công Tích, đang đêm dẫn gia quyến và binh sĩ dưới quyền tới nơi ở của Phúc Lương hầu Trịnh Tùng để bàn định kế sách, cùng Trịnh Tùng hành động.
Sau đó, Trịnh Tùng cùng các tướng Lê Cập Đệ, Trịnh Vĩnh Thiệu... thu tập binh tướng, ngay đêm đó chạy ra Yên Trường. Sáng hôm sau, họ đến dinh Kim Thành rồi ép Nghĩa Quận công là Đặng Huấn cùng vào cửa khuyết để bái yết nhà vua. Trịnh Tùng cùng đoàn tùy tùng than khóc mà nói rằng:
- Anh thần là Trịnh Cối, v́ say đắm tửu sắc nên làm mất ḷng người, không sớm th́ muộn, thế nào cũng có biến loạn. Đêm nay, họ mưu đoạt binh lính và ấn quư của thần, bởi thế bọn thần phải đang lúc nửa đêm mà chạy vào cửa khuyết. Vậy mong hoàng thượng thương t́nh mà thu nạp.
Nghe vậy, vua Lê Thế Tông nói:
- Khi Thượng phụ (chỉ Trịnh Kiểm) c̣n sống, đâu có nông nỗi này, nay phải làm sao đây?
Ngay lúc đó, Phúc Lương hầu Trịnh Tùng cùng Lê Cập Đệ, Trịnh Vĩnh Thiệu, Trịnh Bách... bí mật tâu vua xin dời hành dinh vào cửa Vạn Lại, chia quân đóng giữ các cửa lũy để pḥng bị quân giặc từ bên ngoài. Hôm sau, Trịnh Cối thân hành đốc suất bọn Phúc Quận công là Lại Thế Mỹ, An Quận công là Lại Thế Khanh, Lâm Quận công là Nguyễn Sư Doăn, Thạch Quận công là Vương Trân, Vy Quận công là Lê Khắc Thận, Dương Quận công là Nguyễn Hữu Liêu, Hùng Trà Hầu là Phạm Văn Khoái, cùng hơn 1 vạn quân, tiến đến phía ngoài cửa nơi vua Lê và Trịnh Tùng ở rồi đóng dinh trại tại đấy.
Trịnh Cối án binh bất động vài ngày. Các tướng trong cửa ải của vua Lê và Trịnh Tùng cũng không xuất quân. Hai bên sai người đưa thư qua lại, nói xấu lẫn nhau, lời lẽ rất ngạo mạn. Ngày 7/4/1570, vua sai sứ ra ngoài cửa quan chiêu dụ các tướng bảo họ nên giảng ḥa. Lại Thế Khanh thấy thế liền nói: Không ngờ ngày nay bọn chúng ta hóa thành kẻ dưới quyền người khác.
Nói rồi không chịu giảng ḥa và bày chiến trận, tuyên bố là sẽ đem quân đánh vào cửa khuyết. Lại Thế Mỹ vung giáo chỉ vào cửa quan nói rằng:
- Bao giờ bắt được người ở trong cửa quan th́ mới nói chuyện giảng ḥa.
Vua biết không thể ḥa giải, bèn sai các tướng đem quân chống lại, đánh nhau suốt ngày đêm không nghỉ. Trịnh Cối thấy đánh măi không xong, ḷng có ư ngần ngại, bèn lui quân về Biện Dinh, họp các tướng lại, nói rằng:
- Trong cửa quan có quân, ngoài cơi có giặc, ta ở giữa nếu chẳng may có tai biến khẩn cấp th́ khó mà chống đỡ.
Trịnh Cối tự thấy không thể chống nổi, lực lượng ngày càng bị cô lập, bèn đem bọn Lại Thế Mỹ, Vũ Sư Thước, Trương Quốc Hoa... và vợ con đến hàng triều đ́nh nhà Mạc.
Cứ theo sử sách c̣n lưu truyền đến ngày nay th́ quả Trịnh Tùng là một quyền thần tiêu biểu trong lịch sử phong kiến ở nước ta. Và cũng v́ thế mà sử gia đương thời cũng như ngày nay có không ít người đă ví ông như Tào Tháo vào thời Hán ở Trung Quốc. Cầm quyền trong thời loạn, Trịnh Tùng luôn phải đối phó với nhiều lực lượng và nguy cơ chống đối: Tranh chấp quyền hành giữa anh em, vua Lê đ̣i lấy lại thực quyền, nhà Mạc đối lập, người cậu Nguyễn Hoàng chống đối ngầm trong nam. Có thể khẳng định rằng, với Trịnh Tùng không có ǵ là ông ta không dám làm, kể cả giết vua, giết anh. V́ thế, Trịnh Tùng là công thần nhưng cũng là tội thần của nhà Lê.
Nhưng suy cho cùng, trong hoàn cảnh đó, muốn giữ vững ngôi vị th́ ngoài tài năng cầm quân và cai trị, Trịnh Tùng buộc phải trở thành người cứng rắn, quyết đoán và tàn nhẫn. Không những thế, mà chính tài năng trong thời loạn của ông đă biến ông thành kẻ gian hùng khuynh đảo triều chính nhà hậu Lê. Ông là người chính thức xác định vị thế vững chắc cho cơ nghiệp hơn 200 năm của họ Trịnh với Đàng Ngoài, sau khi được Trịnh Kiểm đặt cơ sở. Việc ông giành ngôi với anh có thể là đầu mối của sự tranh giành quyền hành đời sau của ông. Thế mới hay lời người xưa rằng “giọt trước rỏ đâu, giọt sau rỏ đó”, chẳng hề sai. Bởi thế, sự tranh giành quyền lực của cháu chắt Trịnh Tùng về sau này là có nguyên nhân từ trước.
VietBF@ sưu tập
|
|