Màn đêm buông xuống, có người ngủ ngay trên xe, có người nằm vật vờ trên tấm b́a bẩn ngay bên cạnh những con đường, và không ít người bỏ tiền ra thuê một chỗ ngủ qua đêm.
10 ngàn cho một chỗ ngủ
“Bọn em thuê mấy chiếc, bao nhiêu chỗ cũng có hết. Mấy em cứ ra phía sau rồi chị sắp xếp chỗ cho”, bà chủ quán Nguyễn Thanh Tâm, tại quận Thủ Đức, TPHCM xởi lởi. Theo bà, trung b́nh mỗi đêm có khoảng 30 khách tới quán này để thuê chỗ ngủ. Những người này phân nửa là không có nhà cửa, ban ngày đi lang thang làm mọi nghề để kiếm sống, ban đêm về ngả lưng trên những chiếc vơng. Có nhiều người vô gia cư th́ xem đây như nhà của ḿnh. Số c̣n lại là lái buôn và người đi chợ sau khi nhập hàng chờ trời sáng để được thanh toán tiền.
Ở đây có hai h́nh thức thuê chỗ ngủ. Một là vào quán gọi li cà phê, gói thuốc rồi ngồi ngay trên ghế chợp mắt. Hai là muốn khỏe hơn th́ thuê vơng, giá mỗi chiếc vơng là 10 ngàn đồng cho trọn một đêm, 5 ngàn đồng cho suất ngủ 2-3 tiếng. Chỗ ngủ qua đêm được ngăn bởi mấy miếng gỗ, tôn chắp vá, phía trên lợp mái dừa đă rách bươm một vài chỗ.
Hơn 30 người chen chúc trong căn pḥng cộng với nhiều loại mùi nồng nặc pha trộn mùi nước tiểu càng làm cho không khí trở nên nóng bức, ngột ngạt.
Căn pḥng rộng chừng 20m vuông được giăng chi chít khoảng hai chục chiếc vơng cũ kĩ, có cái rách tơi tả, có cái dây xệ xuống tận nền đất. Cạnh đó một nhà vệ sinh được ngăn cách bởi những tấm cát - tông tạm bợ bốc lên mùi hôi nồng nặc khiến cho không khí trong căn pḥng trở nên ngột ngạt.
11 giờ đêm, trên những chiếc vơng đều đă kín chỗ. Phía bên ngoài, nhiều người ngả lưng la liệt trên 3 dăy ghế, già có trẻ có. Có người ngồi chăm chăm lên màn h́nh chiếc tivi treo ngay phía trước xem phim kinh dị, một số người ngủ gục.
Những phận đời ngủ đêm
Chỉ tay về phía những người ngủ gục trên chiếc ghế bên ly cà phê vừa mới pha, bà Hương chủ kiốt số 10 nói: “ Kia là thằng Hùng đánh giày, thằng Minh bán vé số, thằng Hai bốc vác, chú Ba lượm ve chai… họ là khách quen của tui vào mỗi đêm đấy”.
Mối ruột của bà Hương đa phần là những phận người lao động nghèo, để tiết kiệm tiền gửi về nuôi vợ nuôi con nhiều người chọn cách không mướn nhà trọ mà chọn những cái vơng ngă lưng vào mỗi đêm.
Anh Minh 42 tuổi, huyện Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu), người đă xem quán nước bà Hương như ngôi nhà của ḿnh vào mỗi đêm nói rằng, hàng ngày tiền vé số chẳng lời được bao nhiêu, nếu mướn nhà rồi tiền đâu gửi về cho 3 đứa nhỏ đi học. Ban ngày, anh đi khắp Thủ Đức để bán, tối về lại đây ngủ. Ăn th́ gặp đâu ăn đó, tắm giặt vào trong chợ, c̣n quần áo gửi tiệm họ giặt và giữ dùm ḿnh luôn. Làm như vậy mỗi tháng tiết kiệm được hơn 700 ngàn đồng để gửi về nhà. Mới 42 tuổi mà tóc anh đă loáng thoáng chấm màu muối tiêu, hai g̣ má teo tóp trên khuôn mặt già nua tưởng chừng như ngoài 50.
Chỗ ngủ được mua 5 ngàn đồng với một ly cà phê và một chiếc ghế.
Ông Nguyễn Văn Tân, huyện Long Khánh, tỉnh Đồng Nai chuyên chở hàng khoai ḿ bỏ mối ở chợ và là vị khách ngủ qua đêm thường xuyên ở quán tâm sự: “Đă 4 năm nay, cứ 2 ngày một lần tôi thuê vơng ở đây để ngủ. Đợi tới khi trời sáng chủ hàng thanh toán tiền mới về được. Nhiều người ở đây trở thành bạn tôi v́ đêm nào cũng gặp nhau, ngủ cạnh nhau nên lâu dần trở nên thân thiêt”.
Trong những đêm ngủ vơng thuê đang say giấc, mặc mùi nước tiểu nồng nặc xông lên từ nhà vệ sinh, muỗi bay loạn xạ và tiếng ồn của bộ phim chưởng từ khu vực quán cà phê kế bên ngoài vọng vào, những người dân v́ cuộc sống mưu sinh vẫn say giấc nồng.
50 tuổi với dáng người gầy c̣m, đôi mắt trũng sâu, tóc bạc gần hết, cuộc sống hàng ngày của ông Tân là đi gom hàng ở Đồng Nai, tối đến chở lên chợ đầu mối nông sản Thủ Đức bán tới sáng hôm sau mới về. Với ông Tân, ngủ thuê liên tục mới cảm nhận được sự thiếu thốn t́nh cảm gia đ́nh.
Tuy nhiên, ông cũng như bao người khác v́ cuộc sống khó khăn nên phải bươn trăi kiếm sống, chứ đôi khi họ thèm được ngủ ở nhà với vợ với con lắm.
Ở khuất bên phải quán, vợ chồng anh Hải, chị Tâm vẫn trằn trọc không ngủ được, cậu con trai 2 tuổi ngủ say trong ḷng mẹ. “Chưa t́m được pḥng trọ nên vợ chồng tui thuê ghế nằm. Chỉ kiếm chỗ ngả lưng cho con nó ngủ chứ cả tối vợ chồng tui không tài nào chợp mắt nổi”, anh Hải bộc bạch.
Vợ chồng anh từ B́nh Thuận vào mưu sinh ở chợ đầu mối Thủ Đức đă được gần 3 năm nay. Anh làm nghề bốc xếp, chị đi nhặt nhạnh rác trong chợ kiếm sống qua ngày. Mấy ngày hôm nay anh ốm, chị cũng phải nghỉ sớm để chăm chồng và chăm con. Tiền trọ quá mấy tháng mà anh chị không có đóng nên người ta lấy lại pḥng, chưa biết tính sao đành dắt díu nhau ra thuê chỗ ngủ tạm qua đêm.
Chập chờn giấc ngủ
Vừa mới ngả lưng xuống chiếc vơng mới thuê tại quán nước bên trong chợ đầu mối nông sản Thủ Đức, chúng tôi được anh Sáu người có thâm niên ngủ tại đây cảnh báo: “túi xách, điện thoại, ví tiền cẩn thận chứ ngủ dậy là không thấy đâu đấy”. Theo lời anh, ở đây khách lạ tới ngủ qua đêm mất đồ là chuyên thường, mới đây có một ông bán hàng từ Tây Ninh xuống ngủ, thức dậy thấy túi xách bên trong có gần 20 triệu không cánh mà bay”.
Giấc ngủ già trong đêm tại chợ đầu mối nông sản Thủ Đức
Tôi vừa nằm chợp mắt khoảng 15 phút, có hai cô gái tay cằm điếu thuốc, ăn mặt “mát mẻ” bước vào. Anh Phước nằm kế bên tôi nói nhỏ: “Hai đứa đó là gái làm tiền đó, cẩn thận không nó lấy hết đồ đạc bây giờ”. Anh cho biết thêm: “Cứ khuya là bọn này thường đi vào các vơng có người ngủ, nếu gặp ai thức th́ gạ gẫm, nếu ai ngủ say mà có đồ đạc là chúng lấy đi hết. Ai cũng biết bọn nó, nhưng không ai dám làm ǵ cả v́ bọn này có “bảo kê”. Cho nên không ai muôn dây vô làm ǵ, tự ḿnh giữ lấy đồ đạc của ḿnh là tốt nhất”.
C̣n anh Vũ một tiểu thương buôn bán rau từ Đà Lạt, ngậm ngùi nhớ lại cách đây hơn 1 năm, sau khi bán hết xe rau vào uống ly cà phê cho tỉnh táo, trời xui đất khiến hay sao mà nằm ngủ quên mất, tỉnh dậy phát hiện cả vốn lẫn lời hơn 15 triệu đồng trong túi đă biến mất.
V́ miếng cơm manh áo, nhiều phận người nghèo khó phải chập chờn giấc ngủ hằng đêm, phải đối mặt với bao nhiêu sự nguy hiểm ŕnh rập lúc nửa đêm về sáng.
Phú An
Theo Bưu Điện Việt Nam