R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
Join Date: Dec 2008
Posts: 44,699
Thanks: 262
Thanked 591 Times in 456 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 61
|
Tự sự người 'có thai' hàng chục tháng không đẻ
Tâm sự với tôi, bà bầu mang thai 30 tháng kể lại câu chuyện chẳng biết vui hay buồn. Nhưng, điều đáng nói đó là sự quyết tâm và tin tưởng tận lực vào “em bé” mà bà đang nuôi dưỡng trong bụng. Lầm lụi!
Sinh năm 1955. Trước, bà H. ở vậy với mẹ già ngoài 80 tuổi. Bà H. “dốc bầu tâm sự”, rằng khi bà quyết định “đi lấy chồng” cũng là một sự đấu tranh ghê gớm.
“Chẳng ai ở cái tuổi sắp “trót đời” mà lại bỏ đi lấy chồng, trong khi c̣n mẹ già ngoài 80 tuổi cả…”. Nhưng, bà H. “nằm ngoài những điều b́nh thường” này! Hơn 50 tuổi, bà lên “xe hoa”. Đấy là vào khoảng năm 2007.

| Bà N.T.H - "sản phụ" tuổi xế chiều.
|
Chồng bà – ông T. cũng là một người đàn ông chất phác, hiền lành, ở xă Nghĩa Hùng (huyện Nghĩa Hưng, Nam Định). Vợ ông T. mất, để lại cho ông ba đứa con dại, trong đó có một cô con gái ngẩn ngơ, không được b́nh thường. Lấy ông T., có lẽ với bà H. phần nhiều v́ nghĩa.
“Nói thật với con, phụ nữ ở tuổi cô lúc đấy là đă tắt kinh rồi, chẳng c̣n hy vọng có con hay đẻ đái ǵ cả…” - bà nói.
Không c̣n tuổi trẻ, nhưng bà H. có “niềm tin”. Về “làm dâu”, hai năm đầu, bà H. lo cưới xin cho hai đứa con chồng. C̣n lại, hai vợ chồng già ở với cô con gái bệnh tật…
“Cô nhớ, ngày 04/12/2008, khi lo gia đ́nh cho đứa con chồng xong, cô gọi điện cho “thầy X.” - người mà bà H. nhắc đi nhắc lại trong câu chuyện. Gọi cho thầy xong, th́ ngày hôm sau cô đă cảm thấy trong bụng ḿnh có sự chuyển biến lớn. Sau đó, cô gọi cho thầy thêm hai lần nữa (vào các ngày 08 và 11/12/2008), về sau cô viết thư cho thầy và gửi một cái ảnh để thầy nhận diện.
Hỏi: - Cô thấy bụng khác lạ, cô có bị “nghén” không? – Có chứ. Đúng một ngày ḿnh không ăn được ǵ. Sau đó th́ trở lại b́nh thường. Nhưng ḿnh biết ḿnh có bầu rồi…
Vẫn câu chuyện không được mấy “suôn sẻ” của bà H.: “Khi biết cô có bầu, mấy đứa con của ông ấy không hài ḷng, và nó tỏ thái độ nọ kia. Cô bực ḿnh quá nên chuyển về nhà mẹ đẻ ở. Ở đây yên tĩnh, tốt cho em bé, chứ cháu bảo, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng th́ đâu có lợi cho em bé được…”.
Bà H. quả quyết: “Lúc đầu ḿnh chỉ xin có một em bé. Và cô có một em bé. Sáng nào ḿnh cũng dậy cầu xin thần linh, mong người ban cho sức khỏe, niềm tin vào việc ḿnh sẽ có em bé th́ sẽ được. Sau đó, cô được ban cho một em bé nữa. Bây giờ, cô có hai em bé. Một em bé trai, một em bé gái. Hai em bé ngoan lắm, rất thích “hóng hớt” khi đông người, và nhiều lúc cũng “quậy” mẹ tưng bừng…".
Thành kính và hạnh phúc, bà chỉ xuống phần bụng nơi hai “em bé” vẫn thường “xuất hiện” để chơi đùa khi đông người: “Bên mé phải là em bé trai. Mé trái là bé gái. Bé trai tên là Thiên Phước. Bé gái là Như Ư. Tự bọn nó nhận tên như thế đó. Và nhiều lúc hai em bé hoán đổi chỗ cho nhau, vui lắm…”.
Bà H. nói rằng: mỗi khi cầu nguyện xong, nếu được hiển linh, bà c̣n có thể… chụp ảnh được hai em bé bằng máy… điện thoại. Và, chứng minh “đức tin” cũng như sự hiếu khách một cách thành thực của ḿnh, bà H. vào buồng trong cầu nguyện. Một lát sau, bà vén chiếc rèm vải buông rủ để ngăn cách pḥng khách với gian buồng, khuôn mặt buồn xớ lớ: “Không có được con ơi…”.
Câu chuyện của chúng tôi với bà H. khi đă gần như là sự sẻ chia, đồng cảm, bà H. nói như đọc trong suy nghĩ của tôi: “Nhiều người nói cô nhịn thở, nhưng đâu có phải hả con. Ḿnh có niềm tin, ḿnh có em bé, và sự thật là cô đă có em bé…”.
Rồi, sau một hồi thuyết phục, bà H. đồng ư vén bụng cho chúng tôi… chụp ảnh lúc “hai em bé ra chơi”. Lằn bụng tṛn xoe và sát dưới cạp rốn, dưới chiếc thun quần, to hơn chiếc bụng b́nh thường một chút. Chị bạn đi cùng cười ư nhị, trong lúc tôi bắt đầu.. đỏ mặt…
Như thế, tính từ thời điểm cuối năm 2008 đến nay, bà H. đă “có mang” được ngót… 30 tháng tuổi.
Hành tŕnh… xin em bé
“Có bệnh th́ vái tứ phương”. Tổng kết đó đúng với những người trong cuộc. Người mong con trai, kẻ mong con gái, người hiếm muộn th́ xin mụn con về nối dơi làm chỗ dựa lúc dối già. Hơn nữa, nguyện ước nào cũng đích thực cả. Và, “muôn phương ngh́n kế” để cầu tự chẳng nơi nào giống nơi nào. “Hành tŕnh xin em bé” của các bà bầu vùng quê biển Nghĩa Hưng cũng lắm gian truân…
Câu chuyện của chị Nguyễn Thị L. (xă N.T – huyện Nghĩa Hưng – Nam Định) đầy mâu thuẫn. Lấy chồng hơn chục năm, trong lúc bạn bè trang lứa đă có con bồng con bế, nhiều cặp c̣n… vỡ kế hoạch ba năm hai cháu, trứng gà trứng vịt bằng đầu nhau…, thế nhưng vợ chồng L. vẫn cô quạnh.
| Trong niềm tin của bà H., "cái thai" là có thật...
| Cả ngày đi làm không sao, đến tối về, mâm cơm chỉ có hai người, từ lúc vợ chồng son đến khi thành “vợ chồng sắp già” đến giờ, bữa nào cũng thế. Nh́n nhà hàng xóm, mỗi buổi chiều trẻ con đi học về, tiếng bi bô đầy nhà, hay dẫu chúng có chí chóe náo loạn cả nhà lên, với L. – đó là một niềm hạnh phúc lớn mà cô mơ tưởng.
Hai vợ chồng đă đi chạy chữa nhiều năm ở nhiều nơi nhưng không “đậu”. Nghe bảo, chồng L. bị bệnh… tinh trùng “chết”, không kết hợp được với trứng nên không thể có con được. “Mất chồng c̣n vợ”, nhưng không thể đi xin một đứa con với người khác được!
Nghe tin đồn ở miền Nam có một “địa chỉ” rất linh nghiệm, hàng ngàn người dân khắp nơi nô nức đến cầu khấn, và ai cũng măn nguyện cả, vợ chồng L. ba lần bảy lượt khăn gói quả mướp t́m đến, lần nào về cũng khấp khởi hy vọng. Rồi, L. cũng được như ư. Bụng bắt đầu to lên, mỗi ngày mỗi khác. Nhưng, cái cữ chín tháng mười ngày trôi qua mà không thấy sinh nở, người nọ người kia nói ra nói vào, phần vợ chồng L. cũng sốt ruột, thế mới có câu chuyện L. đến bệnh viện siêu âm ổ bụng. Bác sỹ khám cho L. bảo: “Bụng cô chỉ đẻ được ra… gỗ mà thôi.”.
Bác sỹ này yêu cầu L. lên bệnh viện tuyến trên để… mổ khối bọc trong bụng, sợ để lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lấy lư do về nhà hỏi ư kiến người thân, L. “trốn” về nhà. Từ đó đến nay, 'cái bụng lặc lè' của L. đă… 24 tháng.
Lạ một nỗi, kích thước cái “bụng bầu” ấy có thể thay đổi theo giờ: vợ chồng căi nhau: bụng xẹp xuống; đi làm mệt, vất vả: bụng xẹp; những lúc thư thái, nghỉ ngơi: bụng to lên. “Rơ ràng, với kích thước cái “bụng bầu” đó, tương đương với cái bụng của một bà chửa sắp đến cữ, rành rành mười mươi là “hàng thật” chứ không phải “độn bụng” làm ǵ…” – một chị có kinh nghiệm nhận xét.
Ai nói ǵ về chiếc “bụng bầu” của ḿnh, L. đều không thoải mái. Từ khi mang “bụng bầu” về nhà, L. đi lễ thường xuyên hơn. Và, không chỉ lễ ở quê, cô c̣n đi khắp chí Nam cùng Bắc, nơi nào mọi người đồn thổi “hiển linh” cỗ cũng đều lặn lội t́m đến...
Kiên Trung
VNN
|