Hinh - người lính đang canh giữ nơi biển đảo, đă trải qua bao phong ba băo táp giữa biển khơi. Thế nhưng, giờ đây, giông tố khi sắp phải chia tay người vợ thân yêu bao năm đầu ấp môi kề khiến bàn chân anh muốn chùn bước.
Duyên số định mệnh
Giữa nơi hải đảo, trong tiệc nhậu t́nh cờ gặp lại bạn cũ từ thời c̣n cắp khố đến trường, tôi chú ư đến anh bởi qua lời giới thiệu của bạn tôi th́ trong số tất cả những người lính đang công tác tại Trạm T550, Hinh là người có hoàn cảnh éo le nhất và cũng đầy bi đát, hẩm hiu.
Bữa tiệc rôm rả tiếng cười, nói, vui đùa nhưng phía sau những câu chuyện xă giao, ánh mắt Hinh vẫn có điều ǵ đó khiến người đối diện nếu tinh ư sẽ đọc được nỗi buồn đang vây quanh người đàn ông bước qua tuổi 40.
Lật ngược kư ức thời gian, người lính ấy chính là Hoàng Văn Hinh, quê gốc xă Bắc Sơn, huyện Đô Lương (Nghệ An). Hinh có khuôn mặt sạm đen, tóc húi, bàn tay chai sạn, dáng người thô, mới nh́n qua nếu không có bộ quân phục hải quân anh đang mặc, nhiều người sẽ e ngại v́ trông anh giống dân “anh chị” trong “xă hội đen”. Thế nhưng ẩn chứa sau vẻ bề ngoài h́nh thức ấy là một trái tim nhân hậu, tốt tính đến khó tin về người đàn ông đang canh giữ nơi biển đảo huyện Lư Sơn, Quảng Ngăi.
Anh trầm giọng kể về mối t́nh “sét đánh” và những lần “vượt băo” trong cuộc hôn nhân đầy niềm vui, nước mắt.
Mối t́nh "sét đánh" của cô giáo và anh lính biển
13 năm trước nơi bến cảng, cô gái Bùi Thị Bích Thuận khi vừa đặt chân từ trên tàu vào đảo th́ gặp ngay Hinh cũng đang đứng đợi bạn gái. Sau mấy câu chuyện pha tṛ của anh lính trong lúc chờ đợi, cả hai cứ ngỡ đó như là một cuộc gặp t́nh cờ và bông cợt chỉ để giết thời gian. Thế nhưng, trong chuyện t́nh yêu, mấy ai đoán được chữ ngờ và ngay như bản thân anh cũng vậy, có nằm mơ anh cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến người con gái nết na, dáng người mảnh khảnh ấy, ánh mắt xen lẫn đượm buồn sau này sẽ theo anh đi suốt cuộc đời.
Hinh bảo, từ cuộc gặp đó, cả hai sau đó cũng đường ai nấy đi, anh về nơi đơn vị đang công tác tại T550, c̣n Thuận th́ đến thăm nhà bạn.
Hôm sau, cô bạn của Thuận rủ lên thăm các anh lính đang canh gác biển đảo. Trong cuộc vui, Hinh không xuất hiện nhưng dường như ấn tượng về chàng trai và cuộc gặp t́nh cờ nơi bến cảng khiến cô gái sinh ra ở xă B́nh Châu, huyện B́nh Sơn (Quảng Ngăi) có phần ngóng đợi.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, không hiểu duyên số xui khiến thế nào Thuận lại về đảo Lư Sơn công tác. Lúc này, Hinh cũng đang trong giai đoạn buồn chán v́ người yêu cũ nói lời chia tay do không thể chịu đựng được khi phải xa nhau đằng đẵng.
Bùi Thị Bích Thuận, cô giáo reo chữ nơi miền hải đảo
Những đêm đứng gác giữa màn đêm đặc quánh, sương rơi nḥe vạt áo, Hinh cô đơn. Nhưng khoảng thời gian “trống vắng” t́nh cảm cũng chẳng được bao lâu khi anh theo đám bạn cùng đơn vị xuống thăm khu tập thể giáo viên và t́nh cờ gặp lại Thuận. Tiếng sét ái t́nh khiến Hinh mỗi đêm rảnh rỗi lại xuống nhà cô giáo “đánh du kích” một ḿnh.
Quen nhau chưa được bao lâu, t́nh cảm dần chớm nở, Hinh lại đón nhận tin phải vào B́nh Định nhận nhiệm vụ mới. “Đời người lính, dù có trăm khổ ngàn bề khi có nhiệm vụ là phải đi, dù lúc đó cả hai đă bắt đầu có cảm t́nh”. Ngày chia tay, Thuận bịn rịn nh́n anh bước lên tàu, nước mắt giấu lệ nh́n bóng tàu khuất dần sau tiếng sóng vỗ.
Đốt đèn, mũi xạm đen viết thư t́nh
Những đêm đầu nơi biển đảo, Hinh ngồi thắp đèn dầu hí húi viết thư. Ngọn đèn dầu leo lét, khói bay vào mặt mũi khiến các lá thư gửi đi được anh mỏi ṃn ngóng đợi nhiều hơn. Những lá thư tới tấp chuyển về đảo Lư Sơn với cùng một địa chỉ: cô giáo Bùi Thị Bích Thuận, người gửi Trần Văn Hinh, khiến sợi dây t́nh cảm như được nối liền gần hơn.
Trong câu chuyện về ḿnh, Thuận luôn cố gắng b́nh tĩnh nhưng không giấu được ánh mắt buồn
“Lúc mới nhận thư, tui ngồi dịch măi không được, chữ anh ấy xấu quá. Cực chẳng đă nên mang thư t́nh đến nhà bạn bè cùng ngồi dịch”- Thuận nhớ lại, ánh mắt cười hồn nhiên.
Riêng bản thân Hinh, mỗi lần được nghỉ phép, anh tức tốc bắt xe và về thẳng huyện đảo Lư Sơn, thăm người yêu. Chính v́ t́nh yêu cuồng nhiệt ấy khiến Thuận thêm hạnh phúc và hănh diện với bạn bè. Bạn bè đôi lần khuyên can và nên suy xét khi lấy chồng làm lính v́ suốt ngày, suốt tháng biền biệt đi làm nhiệm vụ. Thuận bỏ ngoài tai tất, v́ cô gái đầy nghị lực, từng là vận động viên đạt giải Nhất tỉnh Quảng Ngăi môn nhảy xa, không hề nao núng. Gia đ́nh Thuận, bố cũng từng là người lính tham gia cách mạng, c̣n mẹ cũng là một người phụ nữ can trường dấn thân theo bố vào trận tuyến khói lửa nên cô hiểu, mẹ đă chấp nhận được th́ tại sao ḿnh lại không.
Sau 3 năm quen nhau, với đầy những thử thách, vượt qua mọi giông tố giận hờn, chia xa, cả hai mỉm cười hạnh phúc ra mắt bà con, hàng xóm với đám cưới điền viên nên duyên vợ chồng.
Cưới nhau chưa kịp vui tuần trăng mật, Hinh lại ra đơn vị tại tỉnh B́nh Định công tác, Thuận quay về đảo Lư Sơn giảng dạy. Một năm sau, niềm vui nhân lên gấp bội khi Hinh đón nhận tin vui vợ chuẩn bị sinh em bé. Ngày Thuận chuyển dạ, không có chồng bên cạnh, cô chợt thoáng buồn tủi thân, nhưng rồi tự động viên “chồng đang làm nhiệm vụ bảo vệ biên cương hải đảo”!.
Cứ ngỡ như hạnh phúc sẽ mỉm cười với cặp vợ chồng trẻ nhưng từ sau khi sinh con, Thuận mới biết ḿnh mang căn bệnh hiểm ác.
Rồi, bao muộn phiền cũng xua tan khi anh cắt phép về bên vợ con. Ôm đứa bé vào ḷng, anh hôn nhẹ vầng trán vợ c̣n đẫm mồ hôi như thay lời cảm ơn. Cứ ngỡ như đôi vợ chồng trẻ này ngập tràn trong hạnh phúc khi đón đứa con đầu ḷng chào đời, nhưng cũng từ đây, bao nhiêu giông tố cuộc đời bắt đầu đổ ụp xuống như thử thách t́nh yêu của họ. Thuận đón nhận tin buồn qua lần chẩn đoán bệnh: Bị suy thận măn tính.
Căn bệnh hiểm ác ấy đă cướp đi của Thuận tất cả. Từ một người luôn hồn nhiên yêu đời, từ một người hănh diện bước qua ngưỡng cửa thiên chức với vai tṛ bổn phận làm mẹ, Thuận suy sụp hẳn. Nước mắt hằng đêm của cô chảy ướt đẫm gối.
Bao nhiêu tài sản, tiền của lần lượt đội nón ra đi theo căn bệnh của Thuận. Cả hai cắn răng can trường vượt qua thử thách. Hinh, từ chàng trai lực điền, phút chốc xuống sức như “thằng nghiện”. Thuận buông tay gằn chồng: “Thôi anh đừng khổ nữa, hăy để em được chết”…
Với Thuận, dù luôn có chồng bên cạnh nhưng bản thân cô cũng đă đôi lần từng nghĩ quẩn khi phải nuốt ngược nước mắt nh́n cảnh chồng luôn túc trực, lo lắng, đưa vợ đi chạy chữa bệnh tứ phương.
Giành giật sự sống
Bao nhiêu nghĩ suy cứ ám ảnh cô măi. Mỗi ngày thấy chồng chạy vạy khắp nơi mượn tiền, có khi trở về tay không, Thuận càng tự dằn vặt ḿnh hơn. Cô hờn trách số phận ḿnh hẩm hiu đă mang khổ đau, gánh nặng cho người khác.
Thuận bảo, những lúc ngược xuôi Nam- Bắc đi chữa bệnh, Hinh phải theo vợ túc trực tại bệnh viện ăn ngủ vật vờ, chăm sóc vợ. Nhiều đêm thức trắng nghĩ suy, ánh mắt chồng thâm quầng, thân h́nh từ chỗ như cây lim lực lưỡng, phút chốc teo tóp lại.
Số thuốc men là "tài sản" vô giá đối với cô giáo Thuận lúc này
Qua những lần chữa bệnh, Thuận mới biết quả thận của ḿnh đă bắt đầu suy thận giai đoạn 1 từ năm 2004 và từ đó đến giờ, cứ mỗi tháng một lần chị ra Đà Nẵng để khám và mua thuốc trị bệnh.
Cuộc sống trên đảo khó khăn, không có nguồn viện trợ, cả hai vợ chồng phải lấy 2 sổ lương tổng cộng chỉ hơn 6 triệu đồng/tháng đem đi cầm cố Ngân hàng để lấy tiền mua thuốc men cho Thuận điều trị.
Nguồn tài sản của cặp vợ chồng trong căn pḥng trọ ở khu tập thể của Trường THCS An Vĩnh, Lư Sơn giờ cũng không c̣n ǵ ngoài căn pḥng đặc biệt, gian pḥng đó là pḥng vô trùng, dành riêng cho những người chạy thận. Mỗi ngày, Thuận phải ra vào 4 lần để hút những chất độc trong người, thay cho quả thận đă hỏng của ḿnh.
Căn pḥng đặc biệt nơi kéo dài sự sống của Thuận
Dù lâm vào cơn bạo bệnh từ năm 2004 tới giờ nhưng chị Thuận vẫn bám trường, bám lớp đều đặn. C̣n Hinh, ngoài thời gian làm nhiệm vụ của người lính trên biển đảo, mỗi khi trở về nhà, anh kiêm luôn nhiệm vụ “làm mẹ” chăm sóc con và vợ.
Với anh, trong những giây phút này, anh đang cố gắng bù đắp cho vợ những thiệt tḥi và muốn dành thời gian nhiều hơn để níu kéo sự sống của người vợ đang “ngàn cân treo sợi tóc”.
“Sống trong tâm trạng không biết vợ lúc nào sẽ chết càng khiến cho tôi cũng như người khác đau đớn, chỉ mong sao có thêm tiền mua thuốc men để giúp vợ kéo dài thêm sự sống”- Hinh trầm ngâm buông giọng.
Nhưng đến mùa mưa băo, chỉ cần đảo bị cô lập với đất liền hơn 1 tháng th́ mọi nỗ lực của anh đều trở thành con số không...
Giang Uyên
Theo Bưu ĐIện Việt Nam