“Cô bé 3 chân” mà tôi gọi, thực chất là đi bằng hai tay, một chân, chân c̣n lại bị khiếm khuyết. Dù vậy, cô bé vẫn di chuyển thoăn thoắt, cứ như một chú khỉ con đáng yêu. Mang trên người đủ thứ “dị tật”, nhưng em luôn nở nụ cười thật tươi.
Dù chỉ có một chân, và dù cái chân yếu ớt c̣n lại đó không giúp em đứng thẳng lên được, nhưng không v́ thế khiến cô bé bớt đi tính hiếu động, hoạt bát của ḿnh. Lúc thấy cô bé đang ngồi chơi, tôi cứ tưởng em khỏe mạnh b́nh thường. Chỉ đến khi nh́n những “khuyết tật” trên người cô bé, tôi đă vội quay mặt đi v́ xót thương trước một h́nh hài không may mắn.
Khuyết tật mất một chân bẩm sinh, bé Mai Lan di chuyển bằng hai tay và một chân c̣n lại, trên môi lúc nào cũng cười thật tươi như không hề bệnh tật
Chị Nguyễn Thắm (sinh năm 1985), quê ở tổ 13, phường Hưng Thành, thành phố Tuyên Quang, khẽ cúi đầu nh́n con – một đám mây đen nằng nặng như lướt qua vầng trán của chị - rồi bắt đầu câu chuyện: “Con gái bé bỏng tên là Tống Mai Lan, mang dị tật này đă 4 năm nay kể từ khi chào đời. Bàng quang của bé nằm bên ngoài bụng nên việc tiểu tiện không tự chủ được, suốt ngày phải đóng bỉm. Một chân của cháu khi sinh ra không có, chân c̣n lại bị khoèo, rất yếu nên không đứng và di chuyển được”.
Theo lời kể của chị Thắm, khi bé Mai Lan sinh ra, toàn bộ ruột bị bục ra ngoài thành bụng, và bé chỉ có một chân. Cái chân phải bị cụt chỉ lồi ra được một mỏm ngắn, riêng bộ phận sinh dục của bé cũng trở nên dị dạng. Tuy nhiên, những dị tật về cơ thể của bé Mai Lan sẽ không là ǵ so với đối xử của bố em, của bà nội em.
Ngoài bị mất chân phải, bé Mai Lan c̣n gặp dị tật ở bộ phận sinh dục, bàng quang nằm ngoài ổ bụng thường xuyên rỉ nước
“Khi thấy h́nh hài của bé, bà nội và chồng tôi không nhận bé là con ḿnh, cháu ḿnh. Thậm chí họ c̣n bỏ rơi luôn cả mẹ con tôi đúng vào lúc mà tôi và cháu cần sự chở che, chia sẻ nhất. Bà nội của bé chỉ nhận mỗi cháu Tống Mạnh Cường là anh trai của bé Mai Lan (hơn bé 1 tuổi – PV) về nuôi, rồi không đoái hoài ǵ mẹ con tôi suốt 4 năm nay nữa”, chị Thắm bùi ngùi kể.
Bà nội bỏ cháu, chồng bỏ con, vợ chồng sống cảnh ly thân, một ḿnh chị Thắm tất tả chăm sóc cho đứa con đáng thương, tội nghiệp. Hạnh phúc vợ chồng không c̣n, chị dành hết t́nh cảm cho bé Mai Lan, mà như chị nói, rằng: “Con gái của ḿnh có thể khiếm khuyết, dị tật trên thân thể, nhưng ḿnh sẽ không để nó bị “dị tật” về tinh thần. Không có bố, ḿnh vẫn muốn con thấy hạnh phúc v́ mẹ luôn ở bên”.
Quả nhiên, trong suốt buổi tṛ chuyện của tôi với chị Thắm, bé Mai Lan luôn miệng cười vang, tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi. Cái chân trái không đứng thẳng được, em di chuyển bằng hai tay và một chân vẫn thoăn thoắt, mà tôi có cảm tưởng em như một chú khỉ con tinh nghịch, hiếu động.
Bé Mai Lan di chuyển thoăn thoắt với "3 cái chân" của ḿnh, miệng luôn cười tươi
4 tuổi, em vẫn chưa hiểu hết những thiệt tḥi của ḿnh trên đường đời
Nghịch được một lúc, bé Mai Lan lại kêu mẹ thay bỉm, v́ nước tiểu ở phần bàng quang nằm bên ngoài ổ bụng liên tục rỉ nước. Tôi thật sự không dám nh́n h́nh hài của em khi chị Thắm thay bỉm. Đă chứng kiến rất nhiều nỗi đau, nhưng tôi cứ thấy nghèn nghẹn khi số phận trêu ngươi đă “lấy đi” của em quá nhiều.
“Thế này là đỡ nhiều lắm rồi đó anh, trước đây toàn bộ ruột bục ra cả bên ngoài, may nhờ các bác sĩ ở Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức phẫu thuật xếp lại vào trong, chỉ duy phần bàng quang là không đưa vào bên trong được. Bây giờ 4 tuổi rồi, phần bàng quang của cháu đă thành măn tính, bác sĩ bảo không phẫu thuật được nữa. Nhưng cứ để thế này th́ khổ cho cháu quá”, chị Thắm buồn bă nói tiếp.
Thương con bệnh tật, chị Thắm một ḿnh ở nhà chăm con nên điều kiện kinh tế để chạy chữa lại càng khó khăn. Vậy mà khi tôi hỏi chị, nếu có một điều ước dành cho con gái, chị Thắm không ngần ngại trả lời: “Ước để cháu lành lặn là điều không thể có, chỉ mong cháu có thể làm “người tàn tật b́nh thường”. Hăy chỉ giúp tôi nơi nào có thể phẫu thuật đưa phần bàng quang của cháu vào ổ bụng trở lại, để cháu ít nhất cũng bớt khổ, khi mà cháu sinh ra đă chịu quá nhiều thiệt tḥi”.
Thế Nam
theo dantri