Đó là một phiên chợ đặc biệt, ngày họp một lần vào lúc chập tối.
Khách đi chợ luôn phải chuẩn bị tâm lư trước khi mua hàng là may hơn khôn. Ở cái chợ mà tính may rủi được đẩy lên cao ấy có rất nhiều cái “không” có thể kể ra: Không có ban quản lư, hàng không rơ nguồn gốc, hàng mua không được bảo hành…
Chợ trời “di động”
Lâu nay, chợ Trời ở phố Huế - Hà Nội được biết đến như một trong những khu chợ hiếm hoi có thể đáp ứng mọi mặt hàng về linh kiện điện tử và nhiều mặt hàng phục vụ cuộc sống khác.
Thế nhưng bây giờ có một khu “chợ di động” được họp đúng ngoài trời, tuy quy mô nhỏ hơn nhiều so với chợ Trời nhưng nói về hàng hoá th́ cái ǵ cũng có; Từ những vật có trị giá chỉ vài ngh́n đồng cho đến những mặt hàng lên đến vài triệu, vài chục triệu đồng. Chợ được nói đến đó là khu “chợ” họp tạm vào lúc chập choạng tối ở ven hồ Hoàng Cầu, quận Đống Đa, Hà Nội.
Lượn qua một ṿng, quả thật “chợ” không thiếu thứ ǵ. Từ những linh kiện nhỏ như con chíp, linh kiện điện tử, đến những loại đèn, gương, IC của những loại xe máy, các đồng tiền xu cổ của các thời đại, của các nước tuy không đủ bộ, thậm chí đến cả lư hương để thờ cúng cũng được bày bán. Ngày trước, người ta nhắc đến chợ đồ cũ chỉ đơn thuần nói đến “sạp” hàng bán giầy hoặc dép gia công ở đầu đường Đê La Thành, đường Giải Phóng, hoặc cuối đường Nguyễn Khánh Toàn... Nhưng nói đến chợ đồ cũ nay phải nhắc đến chợ hồ Hoàng Cầu. Đúng với nghĩa của nó, toàn đồ cũ, nhưng các mặt hàng th́ cực kỳ phong phú, đa dạng.
Đến giờ họp, các chủ hàng xả một đống lỉnh kỉnh ra vỉa hè có trải bạt tràn ra cả ḷng đường. Cơ man nào là đồ điện tử, đồ dùng sinh hoạt cho đến quần áo, giầy dép... Rồi chủ các “sạp” hàng lại ngồi lau chùi, bày biện đẹp mắt để thu hút khách...
Hàng rẻ nhất ở chợ có lẽ là các loại sạc điện thoại, ở đây sạc Nokia thông dụng được bán với giá 3 ngh́n đồng/chiếc. Mặt hàng đắt tiền là các dàn âm thanh được giới thiệu “xách tay” từ Mỹ, Australia thải về nhưng xài vẫn ngon lành được chào bán với giá vài ba triệu đồng. Nhưng nhiều nhất ở “chợ” vẫn là giầy dép và đồ dùng sinh hoạt thiết yếu trong gia đ́nh. Có điều đáng nói là tất cả những đồ bày bán ở đây đều được chủ hàng giới thiệu là đồ “second hand” nhưng một vài món đồ lại vẫn c̣n nguyên tem mác, mới tinh.
Đảo một ṿng quanh “chợ”, khách hàng có thể chọn mua cho ḿnh được một đôi giầy vừa ư, trông khá mới với giá tiền chỉ bằng đúng một bát phở. Nh́n qua th́ thấy rẻ thế thôi, nhưng phần nhiều khách hàng vẫn mua hớ. Bởi qua công nghệ trau chuốt đến tinh vi, đến một con ốc vít cũng được mài sáng loáng, nhiều món đồ chỉ sử dụng được... vài ngày. Tuy nhiên, một người sống nhiều năm trong thế giới đồ cũ cho biết, trong số rất nhiều đồ gia công đó vẫn có những hàng “xịn”.
Anh Luật - một chủ hàng cho biết: Có những đôi giày Italia, được thu mua với giá rẻ mạt từ các tay đánh giầy “chôm” được của khách, các chủ cửa hàng này mông má lại cho “long lanh” hơn rồi chào bán với giá lên đến tiền triệu. Nhưng theo Luật, nếu so với giầy ngoài hàng hiệu th́ vẫn rẻ hơn rất nhiều. Tương tự, các mặt hàng khác cũng thế. “Khách mua hàng, may hơn khôn”, Luật nói.
“Chợ” làm cản trở giao thông
Chủ: Hàng xịn 100%
Chúng tôi dừng chân trước một gian hàng bày bán các linh kiện điện tử nào là điện thoại bàn, ổ cắm điện, bàn là, máy xay sinh tố... Chủ gian hàng, tuổi cũng chưa quá 30 hất hàm hỏi với giọng bất cần: “Mua ǵ lấy đi, bảo đảm cho chú đồ ở đây vừa rẻ vừa tốt không phải mặc cả, không những mất ḷng nhau mà c̣n mỏi miệng”.
Chúng tôi bước vào một “sạp” kinh doanh các linh kiện điện tử, ư định mua chiếc điện thoại bàn. Lập tức một phụ nữ lấy trong bao tải ra một chiếc điện thoại bàn trông bề ngoài c̣n khá mới, đưa cho chúng tôi xem và “chào hàng”: “Nay người ta dùng loại “mẹ con” (loại điện thoại bàn di động) cả. Hàng này c̣n “sống” (ám chỉ việc vẫn sử dụng được). Nhập khẩu 100%!”. Chị chủ liền đưa ra cái giá mà nghe qua không khỏi giật ḿnh v́ độ “bèo” của nó: “50.000đ!”- Cái giá phải rẻ hơn đến 10 lần so với giá trên thị trường. Và sẽ không có ǵ đáng bàn, nếu như sau khi thấy chúng tôi hỏi có thử được không, chị chủ này đáp vội: “Không phải thử, về dùng không được ra đổi cái khác. Có mấy chục bạc mà đ̣i hỏi cao thế”.
Thấy tôi có vẻ ái ngại về chất lượng, chủ hàng tỏ vẻ cáu bẳn, anh này nói oang oang: “Mua đi, bảo đảm đồ xịn 100%, không lầm đâu mà sợ. Đều là đồ... của nhà giàu, tôi chỉ kiếm ít đồng hoa hồng thôi chứ không lừa đảo chặt chém các chú đâu, quen mặt rồi, ngày nào chả ở đây”.
Sau khi quyết định lấy cái điện thoại với giá 50.000 đồng, chủ quán lại tỉ tê chào mời chúng tôi mua các món hàng khác. Như để đảm bảo xuất xứ các mặt hàng bày bán, chị bật mí: “Toàn đồ “nhảy” không à. Chất lượng loại đồ này, chắc không phải nói các chú cũng biết. Toàn đồ tốt cả đấy”.
Mỗi “sạp” hàng chỉ khiêm tốn thế này thôi nhưng bày bán rất nhiều loại
Khách: Rủi nhiều hơn may
Có một gian hàng bày ngay cạnh bến xe bus trên đường Hoàng Cầu thu hút được nhiều khách đến xem. Điều khiến gian hàng này đông khách hơn chỗ khác bởi giá cả những món hàng ở đây khá rẻ. Có những chiếc điện thoại di động Nokia được ông chủ bảo “xịn” nhưng giá chỉ 100.000 đồng. Người mua có kinh nghiệm ngắm nghía rồi trả giá 30.000 đồng, ông chủ cũng vui vẻ đồng ư bán. Nh́n những chiếc kính râm đủ loại được xếp thành hàng trên tấm vải, tôi ṭ ṃ ngó xuống xem thử và hỏi người bán hàng: “Bao nhiêu tiền chiếc kính này anh?”. “10 ngh́n thôi!”. Giá “chốt” cuối cùng là 5 ngh́n cho một chiếc kính mà theo lời nhận xét của anh bạn đồng nghiệp là c̣n khá “mới” và hợp thời trang.
Đă mua rồi về dùng thử, chiếc điện thoại bàn của tôi mua với giá 50.000 đồng chạy đúng được 3 ngày là hỏng. Đưa máy ra ư kiến với chủ cửa hàng liền nhận được những lư lẽ tỉnh bơ: “Về không biết dùng, cắm linh tinh nó hỏng bây giờ ra bắt tôi đền, như chuyện của trẻ con thế”.
Xem ra số tôi c̣n may hơn anh Phan Tâm Chiến ở phố Nguyễn Phúc Lai. Chuyện là bố anh Lai từ quê ra chơi, chiều đến dạo ra hồ Hoàng Cầu cho thoáng, bắt gặp những mặt hàng rẻ tiền, ông mua một lô hàng nào máy xay sinh tố, nồi cơm điện, loa thùng để đưa về quê. Ai ngờ khi đem chạy thử, cái th́ cọc cạch cái th́ hỏng hẳn. “Tức cái hội lừa đảo th́ ít mà tội nghiệp ông cụ tưởng vớ bở giờ ngồi ngẩn ngơ tiếc tiền oan”, anh Chiến kể. Phiên chợ may rủi này đúng là rủi nhiều hơn may thật.
Theo Gia đ́nh