R10 Vô Địch Thiên Hạ
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 108
|
T́nh chồng nghĩa vợ!
Hỏi:
Vợ chồng em lấy nhau lúc em 18, anh 20, tới nay đă được 31 năm. Tụi em có 2 con gái, đều đă khôn lớn và ra ở riêng.
Nói là 31 năm sống bên nhau nhưng kiểm điểm lại, em ước được hạnh phúc chỉ chừng khoảng 3 năm là nhiều, thời gian c̣n lại th́ rất buồn. Trước 75, gia đ́nh anh bề thế lắm so với gia đ́nh em tầm thường, không ai có chức vụ trong chính phủ thời trước. V́ vậy, trong ḷng anh luôn có sự rẻ rúng, khinh miệt gia đ́nh em và cho em là thứ ngu dốt, không biết ǵ, tuy lúc mới cưới em về, hai vợ chồng cùng đi làm, tiền xài chung. Về tài chánh trong nhà, anh là người kiểm soát v́ sợ em giấu tiền cho gia đ́nh bên em mà thực sự là em không bao giờ làm như thế. Có nhiều khoản phải chi tiêu trong sinh hoạt hằng ngày mà đâu phải mỗi lúc mỗi xin phép anh? Em cũng đem tiền về mà! Vậy là cứ căi nhau miết. Sau cùng, vợ chồng quyết định xài tiền riêng. Anh trả tiền nhà và để quỹ tiết kiệm, c̣n em bao biện hết các chi phiù khác.
Mấy năm sau, anh mua nhà. Em bỏ tiền túi ra lo việc trang trí, mua sắm vật dụng từ nội thất ra tới ngoài sân, khiến ngôi nhà trông rất đẹp, ai đến cũng khen. Nh́n bên ngoài, ai cũng nghĩ gia đ́nh em hạnh phúc lắm, nào ngờ nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Ngoài nghĩa vụ trả nợ nhà, anh hoàn toàn không phụ giúp em một đồng nào nữa, kể cả tiền học phí của các cháu em cũng phải trả mà anh không hề có lúc nào hỏi coi em có thiếu tiền không?
Từ ngày lấy nhau, cũng không bao giờ anh tặng em món quà nào dù là nhỏ thôi, vài bông hoa chẳng hạn. Bao nhiêu tiền kiếm được, có mồ hôi nước mắt của em cách này hay cách khác, anh đều cất kỹ hết. Sống với nhau không có sự tin cậy và chia sẻ, em buồn lắm. Đă vậy, lúc uống vài ly vô, anh c̣n đem gia đ́nh em ra chửi, cho là không xứng đáng làm sui với gia đ́nh anh. Em cố gắng nhịn và chịu đựng v́ sợ vợ chồng gấu ó, ảnh hưởng tới việc học của các con. Cho nên, ở cùng một nhà song hồn ai nấy giữ, bữa cơm ăn chung không quá 10 phút rồi ai về pḥng nấy. Ngày qua tháng lại suốt bao nhiêu năm trời trong t́nh cảnh này, em chờ cho tới khi cháu thứ hai đậu trung học rồi, bước vô đại học. Khi cháu 18 tuổi, em viết cho anh một lá thư, kể hết nguyên do v́ sao em không thể tiếp tục sống với anh được nữa. Em và cháu ra mướn một nơi gần trường cháu học, hai mẹ con sống đầm ấm bên nhau đến nay đă 6 năm.
Vợ chồng em vẫn giữ liên lạc với nhau nhưng không ai nói đến chuyện li dị cả. Gần đây, anh ngỏ ư muốn bán nhà. Em không có ǵ phản đối, chỉ nói anh chia cho em một phần ba số tiền anh bán được. Anh không chịu, nói là em không xứng đáng hưởng số tiền này (nhà đă trả xong nợ). Lập luận của em là thời gian sống với nhau, nếu em không bao biện hết mọi chi phí trong nhà, kể luôn những chuyện khóc cười quan hôn tang tế trong các mối giao t́nh xă hội với họ hàng, bạn bè, th́ làm sao anh có tiền dư nhiều như vậy? Tuy nhiên, anh nhất định không chịu. Hai đứa con đều nói giùm cho em, anh không thèm nghe. Em chỉ muốn có sự công bằng, lấy lại từ căn nhà phần tiền em đóng góp để hoặc phụ mua một nơi ở mới hoặc để lo cho tuổi già, vậy em phải làm sao? Mong chị góp ư cho em trong lúc bối rối này, em xin cám ơn rất nhiều và chúc tất cả sức khỏe.
Lydie.
Trả lời:
Em là một người vợ hiền hậu, phải nói ngay là quá hiền hậu và khá hiếm hoi trong thời điểm này và xă hội này. Em hiền do bản chất hay em hiền do cứ bị chồng em nhồi sọ em là thứ ngu dốt, không biết ǵ?Có lẽ do cả hai?
Ngoài ra, theo chị, em rất nhạy cảm, sợ bị nói nặng, bị khinh rẻ nên em tự xử bằng cách bỏ của chạy lấy người, chịu hết thua thiệt về phần ḿnh để được yên thân. Anh bắt đầu nặng nhẹ, nghi ngờ về tiền bạc, em lập tức chấp nhận chế độ xài tiền riêng. Phân chia trách nhiệm th́ anh chỉ lo tiền nhà, c̣n bao nhiêu để dành trong quỹ riêng của anh. Phần em lo đủ thứ lặt vặt khác, kể cả tiền học của con cái, giao tế xă hội của gia đ́nh, những món tiền không tên, không tuổi, không to lớn nhưng gộp lại sẽ rất nhiều.
Thư em viết: Mấy năm sau, anh mua nhà. Có vẻ như chồng em toàn quyền trong quyết định quan trọng này, em đứng ngoài. Em có biết anh mua nhà dưới h́nh thức nào không? Hai vợ chồng cùng đứng tên hay anh ấy đứng một ḿnh? Đă vậy, em c̣n nhanh chóng móc tiền túi ra trang hoàng cho căn nhà thật đẹp, thật tiện nghi, trong khi đời sống vợ chồng không tin cậy nhau, lạnh nhạt, hồn ai nấy giữ như em mô tả trong thư. Chị chỉ có một cách duy nhất giải thích được trường hợp này là: trong đáy ḷng, em cảm thấy bị thương tổn v́ chồng không tôn trọng ḿnh, em muốn chứng tỏ em có thừa khả năng đóng góp cho gia đ́nh nên em không tiếc, không đắn đo, mà sẵn sàng chi ra những đồng tiền đáng lẽ em phải cất cho riêng ḿnh để pḥng hờ mai sau. Tính hiền hậu của em khiến em không mảy may nghi ngờ là ông chồng em đi guốc trong bụng em. Ông ấy cười thầm, điềm nhiên tọa hưởng kỳ thành sự sốt sắng không toan tính của bà vợ ngu,(xin lỗi em) như ông ta đă biết trước.
Thế nhưng không sao em nhé! Bây giờ th́ em phải nhờ đến ông chú (nó lú có chú nó khôn) có nghề, khôn ngoan, giỏi giang, giúp em. Em cần tham khảo với một luật sư càng sớm càng tốt và vụ kiện sẽ giữ cho căn nhà không bán được ngay theo ư muốn của chồng em mà phải chờ Ṭa phân xử.
Trừ phi em không cần đến số tiền tính bằng mồ hôi nước mắt em đă đóng góp cho ngôi nhà, c̣n nếu em cũng cần cho tuổi già đơn chiếc của ḿnh hay thậm chí, chỉ để đ̣i hỏi sự công bằng, em cần nhờ luật pháp bảo vệ em, đừng bối rối nữa mà thêm khổ thân. Chúc em may mắn và sớm t́m lại được sự b́nh an trong tâm hồn.
Bùi Bích Hà
Thoi Bao Online
|