Tôi có thằng bạn thân tên Tuấn, người Canada gốc Việt. Tuấn đang ở Ottawa, thủ đô của Canada, một đất nước đúng như lời anh Nguyễn Ngọc Ngạn nói là đất lạnh nhưng t́nh nồng.
H́nh chụp với một gia đ́nh người Việt tị nạn, Thầy Thích Nguyên Thảo, Trụ tŕ Chùa Hoa Nghiêm và Bộ trưởng Bộ Di trú Canada Jason Kenney
Đối với tôi, bạn thân nghĩa là chúng tôi luôn chia sẻ với nhau những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống. Trong công việc hằng ngày, về chuyện công lẫn chuyện tư. Vợ chồng căi lộn hay chia tay nhau – v́ lư do chính đáng hay không – chúng tôi cũng bảo cho nhau nghe. Những lúc tôi thiếu tiền, Tuấn sẵn sàng cho mượn mà không cần biết là lúc nào tôi mới có thể trả được.
Tôi quư bạn tôi là v́ thế. V́ Tuấn chỉ biết cho mà chưa bao giờ nhận được bất cứ điều ǵ từ tôi. Nói ra th́ nghe thấy hơi quá đáng nhưng những thằng bạn nào chơi càng thân với tôi th́ h́nh như lại càng dễ bị tôi lợi dụng.
Phủ phàng là thế!
C̣n nhớ lúc tôi mới quen Tuấn cách đây cũng độ 9, 10 năm ǵ đó. Không những tôi vào nhà Tuấn xin ở ké mỗi khi phải đến Ottawa họp hành mà ngay cả việc đưa đón tôi cũng phải nhờ. Cách đây vài năm, Tuấn là người đầu tiên đứng ra tổ chức văn nghệ ở Ottawa để gây quỹ giúp cho văn pḥng tôi ở Phi Luật Tân.
Sau này khi cần người bảo trợ cho một số người Việt tỵ nạn ở Phi sang Canada tôi cũng nhờ đến Tuấn. Hôm gặp mặt một số đồng bào được may mắn cho sang Ottawa định cư trong những năm vừa qua, Tuấn là người cho chúng tôi mượn nhà hàng của gia đ́nh để mọi người có dịp gặp nhau hàn huyên tâm sự luôn tiện ăn đồ ăn nhà hàng nấu đăi…miễn phí.
Thế mới gọi là lợi dụng.
Vậy mà nó vẫn tiếp tục chịu đựng để măi đến bây giờ tôi với nó vẫn là 2 thằng bạn thân, có phước không cùng hưởng nhưng có nạn th́ luôn sẵn ḷng chia!
Như hôm tuần trước tôi gọi điện thoại trên Skype từ Manila để báo cho nó biết là tôi đă xin nghỉ việc ở Washington DC để trở về Phi Luật Tân mở lại văn pḥng cho VOICE. C̣n quá nhiều công việc tỵ nạn ở Campuchia, ở Thái Lan và ngay cả ở Manila này mà tôi vẫn muốn tiếp tục tranh đấu. Xây dựng một xă hội dân sự ở Việt Nam, giúp đỡ những người bạn của tôi hiện đang bị giam cầm, áp bức ở Việt Nam cũng là điều mà tôi muốn thực hiện trong những năm tháng sắp tới.
Nhưng h́nh như đó lại không phải là điều mà Tuấn bận tâm nhất. V́ câu hỏi đầu tiên của Tuấn dành cho tôi là:
‘Mày làm như vậy th́ lấy cái ǵ mà sống?’
Thiệt đúng là cái thằng quá thành thật và thực tế, tôi nghĩ trong đầu. Dĩ nhiên là tao sẽ sống thôi. Trời đă sanh voi th́ sẽ sanh cỏ mà. Tôi liền phân bua bảo cho Tuấn rằng:
‘Mày đừng lo. Ăn ở th́ tao sẽ ở chung với mấy người tỵ nạn ngay trong văn pḥng như ngày xưa. V́ vậy sẽ khỏi phải tốn tiền nhà, tiền ăn. C̣n tiền đi làm MC show văn nghệ ở bên Mỹ, một hai tháng được một lần th́ để dành nuôi thằng Trịnh Phi. Thế là đủ rồi. Đâu c̣n cần ǵ nữa, có phải không?’
Không nh́n thấy Tuấn ở bên đầu dây bên kia nhưng tôi có thể h́nh dung ra được cảnh nó vừa lắc đầu chán ngẩm vừa đáp trả lời tôi:
‘Mày thiệt đúng là thằng…hết chỗ nói. Mày đă nói như vậy th́ tao đâu c̣n cái ǵ để nói nữa’.
(Cả hai cùng im lặng)
Nhưng có lâu đâu. Chỉ vài giây sau là nó đă hỏi tiếp trên đầu dây bên kia:
‘Như vậy th́ mày cần cái ǵ bây giờ nói cho tao biết’
Trời. Cái ǵ mà tao không cần. Tôi lại chợt nghĩ trong đầu. Tao cần thiện nguyện viên qua giúp tao một tay để làm hồ sơ kháng cáo. Tao cần laptop, máy in, máy tính, tiền mua bàn ghế, giường tủ cho văn pḥng. Tao cần phải gây quỹ để có tiền trả chi phí hàng tháng như trước đây vậy. Tao đă xin được tiền nhà nhưng những thứ khác th́ chưa.
Nhưng suy đi nghĩ lại thấy ḿnh đă lợi dụng thằng bạn ḿnh quá nhiều nên tôi hơi có ư chần chờ, chưa dám nói thẳng ra.
H́nh như Tuấn cảm nhận được điều đó nên hỏi ngay:
Mày cần tiền phải không?
Mmm…ừ.
Mày cần bao nhiêu?
Th́ có bao nhiêu xài bấy nhiêu. Như hồi đó vậy mà.
Rồi. Tao sẽ giúp mày. Nhưng với một điều kiện.
Điều kiện ǵ?
Mày phải viết cho tao một lá thơ gửi qua cho tao ngay, nói rơ cái ǵ mày đang cần để tao đi nói chuyện với gia đ́nh, đám bạn của tao. Tụi nó sẽ giúp mày.
OK.
Tuần sau được không?
OK.
Rồi. Vậy nha. Tao phải đi làm đây. Bye. Ḿnh nói chuyện sau.
OK.
Và thế là chấm dứt buổi tṛ chuyện ngắn ngủi chưa đến 15 phút giữa tôi và thằng bạn thân tên Tuấn người Canada, gốc Việt. Với vỏn vẹn 3 chữ ‘OK’ đến từ tôi. Mặc dù từ nhỏ tôi luôn được cho là thằng nói nhiều, nói lớn, cái ǵ cũng nói được.
Nhưng không hiểu sao những lúc như thế này tôi lại chẳng phải biết nói thế nào cho hợp lẽ.
V́ nếu nói không cần th́ rơ là tôi không thành thật.
C̣n nếu nói cần th́ tôi lại thấy sao ngài ngại bởi đấy là chuyện của ḿnh chứ đâu phải là chuyện của người ta.
Nhưng có lẽ như lời Tuấn từng chia sẻ với tôi những lúc tôi gặp khó khăn: ‘Tao là bạn của mày. Chứ không phải là người ta. V́ vậy mày cần cái ǵ phải nói cho tao biết. Nếu tao giúp được tao sẽ giúp. C̣n không th́ tao cũng sẽ báo cho mày biết. Không có ǵ phải e ngại. Có vậy th́ ḿnh mới là bạn lâu dài với nhau được. OK!’.
Ừ. OK.
Lại chỉ có một chữ OK.
Quả thật tôi là một người may mắn. V́ hiện tại tôi đang làm được việc mà tôi hằng say đắm. Tôi lại có đủ sức khỏe và sự hiểu biết để tiếp tục thực hiện điều ḿnh mơ ước.
Nhưng trên hết và quan trọng hơn hết là tôi luôn nhận được sự hết ḷng, hết tâm giúp đỡ từ những người thân trong gia đ́nh, từ những thằng bạn thân, từ Úc sang đến Mỹ. Và trong tuần này là từ ngay thủ đô Ottawa. Từ một thằng bạn thân tên Tuấn.
Cảm ơn Tuấn. Xin cảm ơn tất cả. Nếu cũng như Tuấn, các bạn muốn giúp cho tôi một tay, muốn giúp đỡ cho VOICE trong lúc này, xin các bạn cứ email thẳng về cho tôi ở địa chỉ:
hoitrinh@hotmail.com. Riêng phần tôi, ngay bây giờ, tôi phải lo viết thư cho Tuấn.
* Blog Trịnh Hội (VOA)