Giă từ quá khứ "bất hảo", Phan Phước Nhung xúc động nói về quá khứ và những vụ bắt trộm, cướp của ḿnh.
Từ 2 lần xộ khám
Hơn 10 năm trước, anh là một kẻ nát rượu, một tên cướp liều lĩnh, sẵn sàng đánh, chém bất cứ ai với “thành tích” nhiều lần bị vào tù ra tội. Thế nhưng, hơn 10 năm sau, anh trở thành “người hùng”, sẵn sàng xả thân bắt những tên trộm, cướp nguy hiểm. Đó là Phan Phước Nhung (1971), thành viên Đội Dân pḥng khu vực Đa Mặn, P. Khuê Mỹ, Q. Ngũ Hành Sơn, TP Đà Nẵng.
Sinh ra trong gia đ́nh có 9 anh chị em, gia cảnh nghèo nên Nhung học đến lớp 7 rồi nghỉ, đi học nghề khoan cắt bê-tông để mưu sinh. Sau 3 năm học nghề và làm trả công cho chủ, năm 1993, Nhung khăn gói lên đường ra Hà Nội mưu sinh. “Ḿnh nhà quê nên khi ra Hà Nội sinh sống, không biết xoay xở thế nào. Suốt 3 năm lao động mà cũng không đủ ăn nên năm 1996 tôi quyết định quay về Đà Nẵng rồi thất nghiệp”, anh Nhung nhớ lại. “Nhàn cư vi bất thiện”, Nhung bắt đầu giao du với những thành phần xấu. Bạn bè của anh là những người đă có tiền án, tiền sự về tội trộm, cướp, chích hút ma túy. Biết chuyện, bố mẹ khuyên can, thậm chí có những trận đ̣n nhừ tử, nhưng tất cả đều bất lực. Băi biển Mỹ Khê là nơi mà nhóm bạn của Nhung (gồm 6 người) thường tụ tập đến nỗi những hàng quán ở đây mỗi lần thấy bóng dáng của nhóm anh là ngán ngẩm.
Một đêm giữa tháng 9-1996, băi biển Mỹ Khê mưa lất phất, chỉ có vài cặp t́nh nhân lăng mạn th́ thầm bên cánh sóng. Ở một góc khuất, nhóm của Nhung vẫn chén tạc chén thù. Đêm dần về khuya, cả nhóm vét trong người gom được 100 ngàn đồng, không đủ để ngồi đến sáng. Cướp, ư tưởng được đưa ra và tất thảy hưởng ứng. Cả nhóm cầm dao, gậy đi t́m “mồi”. Loanh quanh một lúc, một cặp t́nh nhân đang tâm sự nơi góc khuất trở thành nạn nhân của những kẻ đang “khát” tiền. Hoảng sợ, đôi t́nh nhân có bao nhiêu tài sản đều đưa cho mấy tên cướp để xin được “toàn mạng”. Vụ cướp hôm đó đă làm kinh động vùng biển vốn b́nh yên khiến lực lượng CA đặc biệt chú ư. Không lâu sau đó, khi nhóm Nhung đang chia “chiến lợi phẩm” th́ bị bắt gọn. Riêng Nhung may mắn trốn thoát. 2 tháng trời trốn chạy ở đất Tây Nguyên, cuối tháng 11-1996, Nhung quay về Đà Nẵng đầu thú. Phiên ṭa mở sau đó 2 tháng, Nhung bị kết án 3 năm tù về tội “Cướp tài sản”.
Suốt 3 năm trong tù, đều đặn hằng tuần bố mẹ Nhung đến thăm nuôi, khuyên con cải tạo tốt để làm lại cuộc đời. “Những lúc bố, mẹ tôi vào trại thăm, nh́n những giọt nước mắt của họ, tôi thực sự ân hận. Tôi hứa sẽ làm lại cuộc đời. Nhờ đó mà tôi cải tạo tốt, được đặc xá trước thời hạn 3 tháng” Nhung nhớ lại. Thế nhưng, sự sám hối không đủ lớn để chiến thắng cái bồng bột trong Nhung. “Ngựa quen đường cũ”, Nhung lại theo bạn bè đàn đúm.
Cuối năm 1999, trước khu vực Trường ĐH Kinh tế Đà Nẵng, nhóm Nhung lại tụ tập ăn nhậu rồi đánh nhau khiến một thanh niên bị thương tích. Nhung tiếp tục “nhận” thêm 2 “cuốn lịch” nữa về tội “Cố ư gây thương tích”. “Đây là hậu quả của những tháng ngày không biết hoàn lương của tôi”, Nhung nói.
Chuộc lỗi!
2 lần ngồi tù với “5 cuốn lịch”, lúc đó Phan Phước Nhung ngót nghét tuổi 30. Không nghề nghiệp, không vợ con, thân h́nh tiều tụy, xóm giềng khinh miệt, đó là những ǵ anh có trong tay. Anh tâm sự: “Ngẫm lại cuộc đời, tôi hối hận lắm. Nhất là khi trở về địa phương, mọi người xem tôi là người không thể cải tà quy chính, đi đâu họ cũng cảnh giác. V́ vậy mà tôi hứa phải làm lại cuộc đời của ḿnh, không để mọi người khinh bỉ, cười chê, bố mẹ phiền ḷng”. Quyết tâm hoàn lương, Nhung quay lại với nghề “khoan cắt bê-tông” và tránh xa bè bạn xấu cũng như rượu chè.
Ngày nhọc nhằn mưu sinh nhưng hằng đêm anh luôn miệt mài với công tác
tuần tra bảo vệ ANTT.
Năm 2004, chị Nguyễn Thị Mười (1979) - một thôn nữ ở Quảng Nam ra Đà Nẵng mưu sinh. Không biết duyên số nào đă đưa Mười đến nhà bố mẹ Nhung thuê trọ. 30 tuổi, chưa một mảnh t́nh vắt vai, gặp Mười, anh bỗng thấy rung động. Vậy là mỗi chiều về, Nhung lân la chuyện tṛ, dọn hàng quán giúp để Mười buôn bán. Rồi họ nên duyên chồng vợ. Biết quá khứ của chồng, nhưng Mười vẫn bảo “đánh kẻ chạy đi, ai nỡ đánh người chạy lại”. Hiểu được t́nh yêu của vợ, Nhung càng ư thức hơn về trách nhiệm của ḿnh với gia đ́nh. Năm 2007, Hội LHPN P. Khuê Mỹ hỗ trợ vốn, vợ chồng anh mở cửa hàng mua bán phế liệu. Ban đầu làm ăn nhỏ, lấy công làm lời, dần dần có quy mô hơn, mỗi ngày cũng kiếm được vài trăm ngh́n đồng đủ trang trải cuộc sống. Năm 2008, đứa con gái đầu ḷng ra đời như tiếp thêm nghị lực cho anh.
Đầu năm 2009, Nhung tham gia đội dân pḥng cơ sở. “Tôi phải làm để bù lại những ǵ ḿnh gây ra cho xă hội. Được sự giúp đỡ của mấy anh CAP, tôi thường xuyên tham gia tuần tra, bảo vệ trật tự trị an ở địa phương. Từ khi tham gia lực lượng đến nay, tôi thấy như đă hoàn thiện con người ḿnh hơn...” - anh nói. Trung tá Huỳnh Ngôn - Phó trưởng CAP Khuê Mỹ, cho biết: “Nếu hơn 10 năm trước, Nhung là tên tội phạm th́ nay anh chính là người “khắc tinh tội phạm”. Không chỉ cùng lực lượng CA bắt giữ hàng chục tên trộm, cướp nguy hiểm, trong đó có những lần ḿnh anh trực tiếp bắt giữ, đă để lại nhiều h́nh ảnh đẹp trong ḷng người dân. Điển h́nh, giữa tháng 4-2010, trên đường Trần Đại Nghĩa (P. Ḥa Hải, Q. Ngũ Hành Sơn) xảy ra vụ cướp. Nạn nhân là 2 mẹ con trú ở địa phương, bị đối tượng gí dao cướp sợi dây chuyền hơn 5 chỉ vàng. Nghe tiếng tri hô, anh Nhung đang thu mua phế liệu gần đó lập tức chạy đến. Đến nơi, thấy đối tượng đang phóng xe bỏ chạy, anh liền mượn xe máy của người đi đường đuổi theo.
Bị đuổi sát sạt, đối tượng vứt xe băng qua cánh đồng, anh cũng bỏ xe đuổi theo. Cùng đường, tên cướp rút dao chống trả nhưng đă bị anh quật ngă. Gần đây nhất, rạng sáng 20-4, vừa đi tuần tra trở về nhà, chưa kịp thay áo quần th́ nghe tiếng tri hô trộm từ nhà hàng xóm, anh liền mở cửa phóng xe lao ra. Thấy 2 thanh niên lên xe bỏ chạy, anh lập tức đuổi theo nhưng không kịp. Lúc anh trở lại xem t́nh h́nh th́ có một cô gái đang lớn tiếng căi vă với gia chủ. Cô gái bảo ḿnh chỉ vào xin nước uống? Mới 2-3 giờ mà đi xin nước uống? Thấy bất minh, anh tiến hành kiểm tra trong túi áo của cô gái, anh phát hiện có 5 ĐTDĐ, trong đó có 2 chiếc của chủ nhà. Bằng chứng không thể chối căi, cô gái bị dẫn về đồn CA để điều tra, làm rơ và đồng bọn cũng bị bắt sau đó ít ngày…
Những cống hiến của anh được lănh đạo các cấp, chính quyền địa phương ghi nhận, khen thưởng, nhưng như anh tâm sự th́ phần thưởng xứng đáng nhất của anh chính là niềm tin của người dân vào con người biết vươn lên sau những ngày lầm lỗi.