Ở sâu trong con đường đất dẫn đến ấp B́nh Trung, xă B́nh Mỹ (Châu Phú-An Giang), có một cô bé tên Lặt, 13 tuổi, bị mẹ bỏ từ lúc mới biết ḅ.
Thiếu t́nh thương của mẹ, đáng lẽ em phải được người cha chăm sóc bù đắp nhiều hơn. Đằng này mỗi ngày em đều phải hứng chịu những trận đ̣n roi vô cớ bởi chính người cha nghiện rượu của ḿnh. Sợ hăi… có lúc em phải trốn ra cḥm mả ngoài đồng để ngủ qua đêm.
Em gặp tôi trong một chuyến đi làm từ thiện và lấy hết can đảm nói lư nhí: “Cho em 2 trái nhăn đi chị!”. Cô bé ốm nhom, đen đúa, người lấm lem với bộ quần áo cũ kỹ vui mừng hớn hở khi cầm 2 trái nhăn. Trên những ngón tay của em vẫn c̣n rướm máu, vết đứt khá sâu.
Thấy tôi nh́n chằm chằm, em giải thích: “Con đi cắt lúa mướn để kiếm tiền mua gạo nấu cơm cho ba con ăn, rồi bị đứt tay”…
Nghe Lặt nói chuyện với người lạ, chị T. hàng xóm liền với theo: “Nó khờ lắm. Không khùng là hên, v́ ngày nào nó cũng bị ba nó đánh. Có bữa, thằng chả c̣n nhận nước con nhỏ. Tội nghiệp! Nhưng ai mà dám vô can. Nó đóng cửa lại, rồi đánh con nhỏ. Đến can, nó chửi chết!”.
Có lẽ tuổi thơ lớn lên luôn sống trong cảnh sợ hăi nên Lặt không được nhanh nhẹn như những đứa trẻ khác. Tuy nhiên, cô bé vẫn c̣n nhớ như in cái cảnh bị ba của ḿnh nhận đầu xuống kênh. “Em ngóc đầu lên, th́ ba nhận xuống nước. Em thở không được, ngóc đầu lên, ba lại nhận xuống… đến gần nửa tiếng đồng hồ. Đến khi ổng buông ra… th́ em nằm luôn”.
Cô bé tội nghiệp bị mẹ bỏ lại với người cha nghiện rượu
Ba của em tên Lượm, sinh sống bằng nghề cơng tà lệch (cơng đất thuê cho chủ ḷ gạch). Hàng xóm chỉ nhớ, có một lần 2 vợ chồng anh lớn tiếng, đánh lộn với nhau rồi sau đó người vợ bỏ đi biền biệt. Để lại 2 đứa con gái c̣n rất nhỏ dại, đứa lớn tên Lặt và đứa út tên Hái. Mái ấm từ đó cũng trở nên vắng tiếng cười, thay vào đó là những tiếng la inh ỏi của Lượm sau khi nhậu say về và những trận đ̣n vô cớ trút lên 2 đứa con của ḿnh.
Thời gian gần đây, Hái may mắn được ba cho phép ra sinh sống với người cô ruột để tiếp trông giữ em bé, coi như thoát nạn đ̣n roi. Nhà bây giờ chỉ c̣n lại Lặt và ba, nhưng cuộc sống cũng luôn thiếu trước hụt sau. Em hồn nhiên nói: “Mấy hôm nay ba bị bệnh không đi làm được, chỉ đi nhậu. Nhà hết gạo, đói quá, em đi mượn gạo hàng xóm về nấu ăn rồi đi làm kiếm tiền trả lại từ từ”.
13 tuổi, vậy mà chưa một ngày Lặt được đặt chân đến trường. Sống thiếu t́nh thương gia đ́nh lại thiếu cả cái ăn, nên từ rất sớm em đă phải vất vả mưu sinh bằng chính đôi tay của ḿnh. Mỗi ngày, cô bé phải ngụp lặn dưới con kênh Rạch Chanh hàng giờ đồng hồ để ṃ bắt 4-5 con cá rô phi, bán được 5.000- 6.000 đồng.
Vạch lỗ tai bên trái cho tôi xem vết sẹo, Lặt nói: “Có lần ba đă xẻo lỗ tai của em!”. Tôi hỏi: “V́ sao?”. Và chỉ nhận được cái lắc đầu ngây thơ đến tội nghiệp. Không biết tự bao giờ, h́nh ảnh ba cầm cây tre to đùng trên tay đánh tới tấp đă trở thành nỗi ám ảnh đối với Lặt.
Như một phản xạ tự nhiên, chiều tối hễ thấy bóng ba từ xa thấp thoáng đi về, Lặt đă “ba chân bốn cẳng” chạy một mạch ra đồng. Mệt quá, em nằm đại lên cḥm mả, đôi mắt nhắm nghiền lại rồi thiếp đi lúc nào không hay… cho đến sáng. Có hôm th́ em trốn ngủ dưới sàn nhà của người ta… Lời kể của Lặt cộng với lời minh họa của bà con hàng xóm khiến nhiều người trong đoàn từ thiện không khỏi xót xa…
Sau chuyến đi công tác đó, cách đây 2 ngày, tôi quyết định quay trở lại nhà của em. Căn nhà trước đây đă sập hơn nửa tháng nay. Nhờ người chú ruột cất cho căn cḥi rộng khoảng 4m2 nằm cặp bên bờ kinh, nhưng 2 cha con Lặt th́ không có ở nhà. Hỏi thăm chẳng ai biết Lượm đă đi đâu mấy ngày rồi không thấy về, c̣n Lặt th́ chắc đi ra nhà của chú nó.
Ông Phạm Thành Nho, Phó Chủ tịch UBND xă B́nh Mỹ cho biết: “Ban ấp đă tiến hành mời anh Lượm đến làm việc và buộc kư cam kết không đánh con nữa. Anh thừa nhận, cách đây 4 năm có lấy lưỡi lam xẻo tai con của ḿnh v́ lúc đó đi làm về mệt, thấy Lặt ngồi đánh bài mà không lo nấu cơm nên anh nóng giận định xẻo lỗ tai con để hù dọa thôi!?”.
Tương lai của Lặt rồi sẽ đi về đâu khi mà hàng ngày phải đối mặt với người cha nghiện rượu và một cuộc sống với muôn vàn khó khăn.
Theo H.T (Theo báo An Giang)