Một vụ trọng án đă xảy ra, một người đă chết, một kẻ sẽ bị nghiêm trị trước pháp luật chỉ v́ lư do lăng xẹt là... mất điện! Tuy nhiên, đằng sau vụ án lăng xẹt này đă nổi lên nhiều vấn đề nhân sinh nhức nhối khiến người ta phải lắng tâm suy ngẫm...
Như PLVN đă đưa tin, ngày 15/12 Công an TP.Hà Nội đă phối hợp với Công an huyện Đan Phượng điều tra, làm rơ một vụ án giết người, bắt thủ phạm là đối tượng Đỗ Xuân Tới (36 tuổi, ở thị trấn Phúc Thọ, huyện Phúc Thọ, Hà Nội).
Bước đầu Tới khai nhận: Tới là thợ xây tự do, gần đây có nhận xây dựng nhà cho một người tên là Tỉnh ở thôn La Thạch, xă Phương Đ́nh, huyện Đan Phượng. Trong quá tŕnh xây dựng, Tới thuê nhà anh Nguyễn Văn Măo (ở thôn La Thạch) làm chỗ ở cho nhóm thợ, gồm có: Ông Trần Ngọc Liên (54 tuổi, quê ở xă Hưng Khánh, huyện Trấn Yên, tỉnh Yên Bái) và anh Đinh Văn Mùi (20 tuổi, ở xă Xuân Thủy, huyện Yên Lập, tỉnh Phú Thọ).
Khoảng 19h30 ngày 12/12, Tới cùng ông Liên và anh Mùi đang ngồi ăn cơm tại công tŕnh th́ mất điện. Tới bảo ông Liên lấy cốc nến để thắp. Do làm vỡ cốc, ông Liên bị Tới đạp vào người, ngă đập đầu xuống đất. Thấy ông Liên bị thương, Tới và anh Mùi khiêng nạn nhân lên phản gỗ để nằm và phủ màn lại. 7h30 sáng hôm sau 13/12, khi phát hiện nạn nhân đă tử vong, Tới đă đốt xác ông Liên rồi ngụy tạo hiện trường vụ cháy do chập điện.
|
Hiện trường vụ án. |
“Không ai khổ bằng thằng Tới”
Theo suy luận thông thường, một kẻ hung bạo và giảo hoạt như Đỗ Xuân Tới nhiều khả năng phải là đối tượng giang hồ cộm cán. Tuy nhiên, qua xác minh của phóng viên th́ thực tế lại khác xa so với suy luận trên.
Tại địa phương nơi Tới cư trú, ông Nguyễn Văn Tam - Tổ trưởng Cụm dân cư số 1, thị trấn Phúc Thọ (huyện Phúc Thọ, Hà Nội) - tỏ ra bất ngờ khi hay tin Tới phạm trọng tội.
“Ở đây, Tới sống hiền lành, không va chạm với ai, gia cảnh cũng thuộc diện khó khăn nhất làng, một nách hai con nhỏ, vợ lại đau yếu. Ngoài hai sào ruộng khoán, kinh tế nhà này trông cả vào số tiền Tới đi làm thợ xây đem về” - ông Tam nói.
Chưa hết, trong mắt người dân địa phương th́ ở vùng quê này, khó có ai... bất hạnh hơn Đỗ Xuân Tới. Lúc Tới c̣n nhỏ xíu, mẹ đẻ của Tới mắc bệnh phong nên sớm bị cách ly ra khỏi làng. Bố Tới lấy vợ hai, Tới sống trong sự ghẻ lạnh “d́ ghẻ con chồng” nên suốt ngày lầm lũi, chùi chũi như con chuột và người cứ quắt queo lại. Đến khi lập gia đ́nh riêng, Tới cũng không có nổi một mảnh đất cắm dùi và ngôi nhà hiện nay gia đ́nh Tới đang ở được dựng nhờ trên đất họ hàng.
Theo quan sát của chúng tôi, căn nhà tạm bợ này chỉ rộng chừng 20m2, bên trong không có tài sản ǵ đáng giá, nhà ọp ẹp đến độ gió rét cứ từng chập, từng chập lách qua mái, lùa cả vào.
Vợ Tới chị Nguyễn Thị Hiền (28 tuổi) kể khổ: “Từ hôm biết tin anh ấy gây trọng án, em cứ héo hon hết cả người, không ăn, không ngủ mấy đêm trời. Em chỉ quanh quẩn mấy sào ruộng, mấy năm nay lại đau yếu liên miên. Giờ chỉ trông vào mỗi anh ấy làm trụ cột gia đ́nh, vậy mà xảy ra sự vụ này, không biết mai đây hai đứa con em ăn học thế nào đây...”.
Chị Hiền cho biết, ngày đó Tới nghèo “rớt mồng tơi” nhưng chị vẫn đồng ư nên duyên cùng Tới v́ “em thấy anh ấy cũng là người hiền lành, chất phác, chịu thương chịu khó lại sống rất t́nh cảm”.
Nghĩa tử không là nghĩa tận, ông Liên chết trong tủi hờn
Về thân phận của nạn nhân, được biết ông Trần Ngọc Liên vốn là người gốc Yên Bái nhưng từng có một đời vợ ở thị trấn Phúc Thọ (huyện Phúc Thọ, Hà Nội). Dù vậy, khi ông Liên gặp nạn th́ những người tận nghĩa v́ ông nhất lại là... những người dưng, cụ thể là bà con nhân dân thôn La Thạch, xă Phương Đ́nh (huyện Đan Phượng, Hà Nội)!
Trao đổi với PLVN, ông Nguyễn Văn Viên (64 tuổi, Trưởng thôn La Thạch) cho biết: “Cái chết đột ngột của ông Liên khiến hết thảy mọi người trong thôn La Thạch đều thương cảm. Nhân dân đă rất chu toàn trong việc quyên góp tiền, chuẩn bị hậu sự cho người xấu số”.
Nói đến đây, ông Viên bất giác thở dài đầy trăn trở: “Vậy mà người vợ cũ của ông Liên dù đă năm lần bảy lượt được bắn tin mời đến làm các thủ tục cần thiết cho ông Liên nhưng chị ta nhất quyết không tới, coi đó như không phải việc của ḿnh. Măi đến khi hoàn tất các thủ tục và gia đ́nh ông Liên từ Yên Bái xuống xin nhận thi hài về mai táng, chúng tôi mới thấy chị ta cùng con gái ló mặt tới. Tuy nhiên, thái độ vô cảm không mảy may thắp cho chồng một nén hương tiếc thương của chị ta làm hết thảy mọi người ngỡ ngàng. Thậm chí, lúc thi thể ông Liên được đưa về, chị này cũng lẳng lặng đi về không một lời cảm ơn ai cả. Cư xử như vậy th́ bạc bẽo quá”.
Những lời cảm thán của ông Viên đă thôi thúc chúng tôi t́m đến nhà bà T.T.H. - vợ cũ của ông Liên - để t́m hiểu sự t́nh. Từ đầu ngơ, vừa nghe chúng tôi thăm ḍ về người phụ nữ này, người dân nơi đây đă đánh giá: “Bà ấy sống cũng bạc bẽo lắm. Chồng gặp nạn như thế, dù có chia tay rồi hay như thế nào th́ cũng phải c̣n chút t́nh nghĩa chứ. Đă ăn ở với nhau, có hai mặt con đều đă lớn, vậy mà ban đầu bà ấy cũng không định đến. Chỉ khi thấy làng xóm chê bai nhiều, bà ấy mới đánh lận đi, lúc đó trời đă khuya”.
Tiếp chúng tôi, bà H. giăi bày: “Quả thực tôi với ông Liên có duyên nhưng không có phận, vợ chồng như cái áo ĺa thân th́ cũng thôi luôn, nên từ khi ly dị (năm 2005) đă không c̣n quan tâm đến nhau nữa. Nhưng ông ấy không về quê mà làm quanh quẩn quanh đây, thi thoảng qua lại thăm nhà nhưng từ ngày mất con trai, ông ấy bỏ bê mẹ con tôi luôn”.
Về điều tiếng cạn t́nh mà không ít người gán cho bà H., người phụ nữ này không hề thanh minh: “Người ta đặt điều tôi ăn ở bạc bẽo cũng được, cái tiếng, cái oan tôi chịu được. Nhưng đă chia tay nhau rồi th́ coi như không có liên hệ nữa, có t́nh cảm th́ tôi cũng chỉ để trong ḷng chứ không nhất thiết phải la ó, khóc lóc mới là quan tâm. Khéo như vậy người ta c̣n cho là ḿnh giả tạo. Sở dĩ tôi c̣n chần chừ không đến nơi ông Liên tử nạn v́ đă ly hôn th́ coi như người dưng, ḿnh không c̣n bổn phận và trách nhiệm. Tôi chỉ có nghĩa vụ báo cho gia đ́nh ông ấy. Nếu ḿnh quan tâm, đụng chạm, khéo c̣n bị các cháu trên đó (Yên Bái) trách móc rằng tôi có quyền ǵ mà quan tâm... Như vậy, sẽ làm tôi khó nghĩ lắm”.
Như để củng cố thêm quan điểm “ly hôn là chấm hết”, bà H. c̣n kể rằng ngay cả khi con trai của bà với ông Liên mất, bà cũng một tay lo liệu. Rồi khi con gái của họ lấy chồng, bà H. cũng... không báo nửa lời cho ông Liên! “Con tôi th́ tôi nuôi, tôi có trách nhiệm. Ai nói ǵ cũng được” - bà H. kết lại.
Tiến Phong - Vũ Hùng