Lúc nào muốn "chuyện ấy", ông ấy chỉ khều khều vào lưng vợ, xong xuôi tôi cũng phải lau rửa sạch sẽ cho ông ấy. Thật may là có cái việc đổ uỵch lên người vợ để sinh con, ông ấy không vật ngược tôi lên mà bắt làm nốt.
"Thà một ông chồng giống như bố, tôi c̣n có cảm giác được làm vợ hơn là kiểu “chồng mọn” nhà tôi" - chị Nguyễn Lan Hương (Thái Nguyên) tâm sự.
Ông nhà tôi nay đă ở tuổi thất thập cổ lai hy. Ngày xưa ông ấy là cậu ấm nên bố mẹ chồng tôi đă phải kén cô con dâu trẻ hơn đến 20 tuổi, là tôi đấy, những mong đàn bà th́ mau già, đàn ông lại tính trẻ ranh như ông nhà tôi, sống lâu gặp nhau là vừa.
Ấy thế mà, tuổi lớn dần lên th́ cứ lớn. Tôi già đi th́ cứ già. Ông nhà tôi nhất định không chịu lớn lên.
Tôi thấy các chị kể chuyện lấy chồng già tính cách giống như bố của ḿnh mà thèm. Nếu các ông ấy có già nua một tí, ḿnh vẫn c̣n cảm giác được làm vợ. C̣n tôi, suốt đời mang cảm giác làm mẹ, làm chị của chồng ḿnh.
Lúc chúng tôi c̣n trẻ, ông nhà tôi cũng rất phong lưu. Nhưng đấy là khi ra ngoài đi làm, hoặc khi đi đâu không có tôi. C̣n hễ có mặt vợ th́ tôi sẽ phải chăm sóc ông ấy từ A đến Z, nếu không th́ ông ấy sẽ ỉ ôi, mè nheo, lôi thôi lếch thếch nh́n đến phát mệt.
Tôi không khác ǵ vú nuôi của ông nhà tôi cả. Một ngày bắt đầu bằng việc thức giấc, vắt màn, xoa lưng dỗ ông ấy dậy đi làm đúng giờ. Sau đó lấy quần áo sẵn lên mắc để ông ấy thay. Kem đánh răng bóp sẵn vào bàn chải, nước muối pha sẵn vào cốc, đồ ăn sáng nấu sẵn để trên bàn.
Hôm nào tôi nhỡ nấu món không vừa ư, ông ấy sẽ vùng vằng ngồi ́ ở bàn ăn, tôi phải xin lỗi, nịnh nọt chán chê. Chiều ông ấy đi làm về, tôi cũng phải pha sẵn nước ấm tắm (thời ấy chưa có nóng lạnh như bây giờ); lấy sẵn cốc nước để trên bàn.
Quần áo bao giờ tôi bảo thay mới thay, nếu không ông ấy cứ mặc cho bốc mùi. Đi ngủ tôi chưa kịp mắc màn th́ ông ấy mặc cho muỗi đốt. Bữa ăn tôi đơm cơm rồi gắp sẵn thức ăn vào bát cho, nếu không ông ấy cứ ngồi chờ…
Chuyện riêng, lúc nào muốn, ông ấy chỉ lấy tay khều khều vào lưng vợ, xong xuôi tôi cũng phải lau rửa sạch sẽ cho ông ấy. Thật may là duy nhất có cái việc đổ uỵch lên người vợ để có những đứa con, ông ấy không vật ngược tôi lên mà bắt làm nốt.
Tôi đă từng âm thầm làm đủ cách hy vọng “cải tạo” được cậu ấm này, nhưng không thể. Bởi v́ chồng tôi bản chất không phải thế mà là lí trí xui ông ấy làm. Ông ấy nhất nhất lấy vợ trẻ th́ ḿnh phải trẻ hơn vợ, kể cả trở thành trẻ con.
Tôi những tưởng tuổi già, xấu hổ với con cháu, ông ấy sẽ thay đổi dần. Ai dè ít năm nay ông ấy lại càng trở nên oái oăm. Trước mặt con cháu, không vừa ư cái ǵ tôi làm là ông ấy ngồi bịch xuống rên rỉ. Biết tính bố, tính ông, lũ con cháu chỉ cười trừ.
Tôi có việc bận đi đâu, ông nhà tôi ở nhà vẫn tự chu toàn mọi thứ. Nhưng hễ tôi về đến nhà là ông ấy nằm vật ra, hết h́nh như anh sốt đến anh đau lưng, anh đau khớp.
Tôi kể các anh chị cũng đừng cười, chứ ông lăo nhà tôi bây giờ đi vệ sinh cũng bắt vợ dắt đi, rồi kéo khóa quần cho như em bé. Chả phải ông ấy yếu ớt ǵ đâu, tuy ngoài 70 rồi nhưng vẫn phăm phăm lắm, có điều cứ tôi ở nhà là tôi phải thành bảo mẫu mới được.
Bây giờ, ông ấy c̣n ghen cả với các cháu. Tôi mà cho cháu ngủ cùng th́ ông ấy bỏ ăn bỏ uống, kêu sống lâu quá rồi người nhà cũng chán. Tôi đành muối mặt bảo con dâu đưa cháu về pḥng. Hôm nào tôi ẵm cháu đi chơi để ông ấy ở nhà th́ khi về, thế nào cũng thấy ông ấy nằm rên hừ hừ ở trong pḥng.
Tôi đă từng điên tiết quát lên: “Ông c̣n định bú b́nh đến bao giờ? C̣n định bắt tôi làm mẹ ông đến bao giờ”, th́ ông nhà tôi thản nhiên: “Đến lúc nào tôi nhắm mắt”. Ôi, nói như các bạn trẻ bây giờ th́ đúng là tôi đă bó tay toàn tập.
Sống với nhau gần hết cuộc đời rồi, ông ấy chẳng có thói xấu ǵ ngoài việc “nhất định làm trẻ con” cho trẻ hẳn hơn vợ. Thôi th́ đành nhắm mắt cho xong “dầu rằng khôn dở cũng là chồng em”.
Theo Bee