Trước khi cưỡng chế giải toả đất đai ở huyện Văn Giang, ông Bùi Huy Thanh – Chánh văn pḥng UBND tỉnh Hưng Yên đă khuyên các nhà báo “không nên đến Văn Giang v́ không đảm bảo an toàn”.
Chưa nói lời khuyên của ông chỉ có thể xảy ra ở các vị “miệng quan trôn trẻ”, chuyên nghề dối trá, lừa đảo, rất sợ sự thật và lẽ phải, mà lời khuyên đó c̣n rất khó nghe, rất chối tai đối với những người có lương tâm và trách nhiệm.
Nhà báo khi đă không dám bảo vệ sự thật, không dám đứng ở trung tâm cuộc đấu tranh giữa cái thiện và các ác, cái tốt và cái xấu, bảo vệ người dân lương thiện, bị bọn cường hoà ác bá, đánh đập và hành hạ, th́ nghề nghiệp của họ c̣n có ư nghĩa ǵ, và liệu ai c̣n tôn trọng họ, nhất là đối với tờ báo nói lớn nhất của Đảng và Nhà nước như Đài tiếng nói Việt Nam.
Chỉ có những kẻ sợ sự thật, sợ lẽ phải, lo cho các ghế quyền lực của ḿnh, cho lợi ích của phe nhóm, mới t́m mọi cách để bưng bít và che dấu, mới nghe được những lời khuyên bảo “chí t́nh” đó.
Cũng cần trao đổi thêm với “ông Chánh” Bùi Huy Thanh về cái gọi là nhận xét: “vụ cưỡng chế kết thúc an toàn, không một người dân nào bị thương và không có chuyện nhà bị phá”.
Thực ra vụ cưỡng chế ở Văn Giang không bao giờ an toàn cả. Nó đang “ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi – Nguyễn Du” của các vị đó. Nó đang làm đau nhói trái tim của nông dân và nhân dân cả nước, v́ các ông đă phá tan tành cuộc sống yên lành của hàng ngàn ngôi nhà, của hàng ngàn gia đ́nh, mà các ông đang “chăn dắt”, đẩy họ vào con đường sống dở, chết dở, khi mà ruộng đát, nguồn sống chính của họ không c̣n nữa. Các ông đă biến những người nông dân hiền lănh, chất phác, chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm ra hạt thóc củ khoai, nuôi sống xă hội, thành những kẻ thất cơ lỡ vận. Biến đội quân chủ lực của cách mạng thành kẻ thù th́ làm sao các ông có thể nghĩ đến chuyện an toàn, để có thể măi măi bám vào cái ghế quyền lực.
Băng vidio quay cảnh các chiến sỹ trong lực lượng cưỡng chế, bao gồm công an, dân pḥng trèo và nhảy qua tường vào khu nghĩa trang liệt sỹ, túm lấy một thanh niên mặc áo trắng đánh túi bụi. Cụ Lê Hiền Đức kể: “Tôi c̣n nh́n rất rơ kẻ bám vào tường bên kia sang đập vào đầu anh thanh niên mặc áo trắng. Hắn đội mũ sắt màu tím sẫm, khác với mũ sắt có màu xanh cứt ngựa. Chúng túm vào đánh hội đồng người mặc áo trắng, hung hăn như một lũ khát máu lâu lâu mới được đánh đồng loại”.
C̣n anh Ngọc Năm – Trưởng pḥng phóng viên trung tâm tin VOV kể: “Khi tôi được người dân đưa về trạm xá, máu đang chảy đầy mặt. Nhân viên ư tế xác định tôi bị rách môi ngoài, dập môi trong, vùng mặt phù nề, ngực phải đau tức. May mà lúc đó cả hai chúng tôi (nhà báo Phi Long) đều đội mũ bảo hiểm, nếu không, không biết hậu quả sẽ ra sao khi cả hâi đều phải liên tiếp nhận những cú đánh bằng dùi cui chí tử, nhằm vào đấu, từ những người xưng là lực lượng cưỡng chế”.
Cũng theo nhà báo Ngọc Năm: “Đi đầu nhóm cưỡng chế là hai công an. Họ đến bên nhà báo Phi Long hỏi ǵ đó rồi ngay lập tức xốc nách về phía chân tường nghĩa trang liệt sỹ. Liền đó một người đeo băng đỏ giật máy ảnh của Long, khoảng gần chục người dùng dùi cui, gậy vụt vào người, liên tiếp đấm đá anh Long rất mạnh… Long ôm bụng gục xuống. Chúng tôi là nhà báo sao các anh lại đánh chúng tôi. Ngọc Năm đă nhiều lần nói như thế nhưng anh vẫn tiếp tục bị đánh”
Một công an nói lớn: “Đừng đánh vào mặt nó”, chứng tỏ anh ta là một trong những tên côn đồ hung hăn, chỉ đạo rất có nghề, dậy cho bọn đàn em biết là phải đánh vào chỗ nào mà ngươi ta không dễ phát hiện, nhưng sự thật phũ phàng, giữa thanh thiên bạch nhật, có sự chứng kiến của nhiều người, làm sao mà dấu được.
Để chạy tội cho lũ ác ôn đă mất hết nhân tính này, ông Bùi Huy Thanh lại phun ra nọc độc: “đă t́m ra thủ phạm đánh hai nhà báo là bọn đeo băng đỏ mà ông gọi là dân pḥng”, nhưng chúng làm sao dám làm chuyện đó, nếu không có sự bật đèn xanh và khuyến khích của thượng cấp!.
Nhà báo Ngọc Năm và Phi Long đă xác nhận clip đó phản ánh đúng sự thật, đúng những ǵ đă xảy ra với chúng tôi vào buổi sáng 24/04/2012, không có sự dàn dựng hay giả tạo nào trong đó cả.
Chắc chắn hai nhà báo có mặt lúc đó là để quan sát, tác nghiệp, chứ quyết không phải là những kẻ quá khích, cản trở việc làm cưỡng chế mà họ gọi là thi hành công vụ.
Sự thật rơ ràng và nghiệm trọng như vậy rồi mà ông Nguyễn Khắc Hào – Phó chủ tịch thường trực UBND tỉnh vẫn báo cáo thủ tướng trong cuộc giao ban trực tuyến: “đó là do có sự móc nối chặt chẽ giữa các phần tử chống đối trong và ngoài nước … để tuyên truyền xuyên tạc, dàn dựng lên các vidio clip giả vu khống và bôi nhọ chính quyền.
Không biết: “ma đưa lối quỷ đưa đường” nào (Nguyễn Du), dẫn các đỉnh cao trí tuệ của tỉnh Hưng Yên “lại t́m những chỗ đoạn trường mà đi” (Nguyễn Du) rằng cứ gieo tội ác rồi chùi mép luôn, bằng cách đổ diệt cho những phần tử chống đối trong và ngoài nước, là mọi chuyện sẽ “êm đẹp”, mà không nghĩ rằng đồng bào cả nước đang lo lắng, chia sẻ, đang từng ngày, từng giờ theo dơi và giám sát việc đau ḷng đang xảy ra ở Văn Giang.
Được biết trong những chiến sỹ công an tham gia cưỡng chế hôm đó, có người đă bật khóc khi nghe cụ Lê Hiền Đức – một người yêu nước thương dân hết mực, một người đă gần gũi Bác Hồ, được Bác đặt tên, bày tỏ sự phẫn nộ của ḿnh: “đừng chĩa súng vào nhân dân, vào ông bà, cha mẹ, chú bác ḿnh, mà hăy quay súng về kẻ tham nhũng”.
Câu nói thấm đẫm t́nh người, gây xúc động những trái tim trong trắng và nhạy cảm, không chỉ làm cho một số chiến sỹ công an trẻ khóc, mà c̣n là nỗi buồn, nỗi đau của hàng triệu, triệu người dân trong nước, hướng về đồng bào ruột thịt của ḿnh ở Văn Giang.
Tôi biết trong những cán bộ, chiến sỹ công an hôm đó, có nhiều người cũng bị lương tâm cắn rứt, hành hạ. Họ cũng cảm thấy xấu hổ và dằn vặt, khi phải làm những việc thất đức với đồng bào ḿnh, chỉ v́ miếng cơm manh áo. Nhưng làm sao có thể không căm phẫn những kẻ táng tận lương tâm, phi nhân tính, coi nông dân là kẻ thù, đánh đập dă man và tàn bạo, không khác ǵ những con thú dữ khi vồ được con mồi, trong lúc chúng đang thèm khát.
Thế mà họ c̣n xoen xoét: “Chỉ bắt những người quá khích, cản trở lực lượng cưỡng chế. Sự việc xảy ra ngoài ư muốn của họ, mong hai nhà báo thông cảm!”
Hỡi những người làm cha, làm mẹ, những ông bà, vơ con của những tên ác ôn này, các vị suy nghĩ ǵ về hành động của những người thân của ḿnh, đối với bà con nông dân Văn Giang, Tiên Lăng, và mới đây nhất là Vụ Bản, một bà cụ ngoài 70 tuổi bị đánh đập, vứt ra đường, phải đi cấp cứu!
Vừa bị cướp cả ruộng đất, vừa bị đánh đập, với những đồng tiền bố thí rẻ mạt.
Mong rằng các vị hăy lên tiếng về những tội ác do người thân của chính các vị gây ra. Các phương tiện thông tin truyền thông cần công bố tên, tuổi, địa chỉ của những tên ác ôn gây nợ máu với nhân dân, như vụ đạp vào mặt anh Nguyễn Chí Đức trong cuộc biểu tính chống Trung Quốc năm 2011. Họ đă làm ảnh hưởng xấu đến uy tín của Đảng và Nhà nước, nhất là khi bước vào chỉnh đốn Đảng theo tinh thần nghị quyết IV khoá XI của BCH Trung ương Đảng.
Trong một lần nói chuyện trực tiếp trên điện thoại với cụ Lê Hiền Đức về phát biểu của ḿnh tại cuộc họp trên diễn đàn trực tuyến với Thủ tướng, ông Nguyễn Khắc Hào – Phó Chủ tịch thường trực UBND tỉnh đă thốt ra lời thú nhận cay đắng:
- Bác ơi! Con chỉ là phát ngôn viên thôi! Con nói đúng là ư của Bí thư, Chủ tịch và lănh đạo tỉnh nói chung.
Thế là quá rơ. Sự thật báo giờ cũng có sức thuyết phục và ai mà che giấu được.
Khi đă coi nhân dân là cỏ rác, là kẻ thù th́ không việc ǵ là họ không dám làm, kể cả mạng sống vô cùng quư giá của đồng loại.
Những tên các ôn đánh dân, đánh nhà báo ở Văn Giang và bất cứ ở đâu, cũng chỉ là những con rôbốt, không tim, không óc, do họ “chế tạo” ra, do chính họ dạy dỗ và chỉ đạo.
Thày nào có tớ ấy! “Cháy nhà ra mặt chuột” và tội ác này lịch sử chắc sẽ không bao giờ quên được.
Trần Mạnh Sỹ
Gửi tới TTHN