Bà ngồi đó, bền bỉ suốt gần 60 năm với gánh xôi, mặc cho bao đổi thay của cuộc sống.
Quê tận Hải Pḥng, di cư vào nam năm 1954, bà Nguyễn Thị Kiệm nay đă bước sang tuổi 81 và vẫn ra góc đường Lê Thánh Tôn - Pasteur ngồi bán xôi từ tinh mơ. Góc đường đông xe cộ vào giờ đi làm, chốc chốc lại có người ghé vào mua vội gói xôi bắp để kịp giờ đến nơi làm việc.
|
| | Tôi chỉ sống bằng nghề bán xôi giản dị đâu ngờ được nhiều người quan tâm quá. Nghĩ lại cũng thấy vui. Có lẽ do ḿnh tận tụy với công việc, hết ḷng với nó nên mọi người trân trọng chăng? | |
| Bà Nguyễn Thị Kiệm |
|
|
Bà Kiệm, chậm răi rọc từng chiếc lá chuối, ép thẳng thớm bằng đôi bàn tay già nua, nhăn nheo v́ tuổi tác. Người con gái thứ năm, không chồng con, sống với bà tại ngôi nhà trong con hẻm nhỏ tận đường Lê Văn Sỹ, Q.3 sáng sáng phụ bà bán từng gói xôi nhỏ.
“14 tuổi tôi đă mồ côi. 23 tuổi một thân một ḿnh từ bắc vào nam không đồng xu dính túi. Đất Sài G̣n đón tôi bằng duy nhất một cơ hội: kiếm sống với nghề nấu xôi bắc do gia đ́nh truyền lại”, bà Kiệm nói bằng giọng chậm răi.
Chồng bà, nay đă 84 tuổi vẫn c̣n sống, trước là thợ hồ, cùng bà nuôi 11 người con. “Năm 1954 cũng là thời điểm tôi lập gia đ́nh, sinh con trai đầu ḷng. Tôi chỉ buồn là làm cha làm mẹ mà không cho con được một tuổi thơ đẹp đẽ. Ngày đó, nghèo quá, đứa con trai đầu phải phụ mẹ ẵm em, đi chợ, nấu ăn, làm tất tần tật công việc của một người phụ nữ. Rồi đứa lớn cứ thế trông đứa nhỏ. Nay cháu nội tôi đă 30 tuổi, tôi cũng có chắt rồi”, bà kể.
Gánh xôi bắp hiếm hoi giữa Sài G̣n
Để có gánh xôi nóng thơm ngậy mùi đậu xanh, hành phi, bà phải thức dậy từ 2 giờ sáng để nấu. Gánh xôi của bà có 2 loại: xôi bắp bắc và xôi ṿ. Nấu được nồi xôi bắp, bà cho biết phải qua nhiều công đoạn. Bà mua trữ nguyên liệu mỗi lần cả tấn để dành pḥng khi khan hiếm. Bắp khô ngâm nước nấu qua ba lần lửa. “Phải hầm thật lâu bắp mới nở hết và mềm. Thấy vậy chứ nấu một nồi bắp không hề đơn giản, v́ dễ bị chai cứng. Đậu xanh ngâm nước, đăi vỏ, hấp chín rồi cho vô cối giă nhuyễn. C̣n hành phi cũng tự tay tôi làm suốt 60 năm qua. Ngày xưa tôi dùng dầu ô liu phi hành nhưng giờ đắt quá nên đổi qua dầu đậu nành”, bà tiết lộ.
Để có hương vị đặc trưng của món xôi bắp bắc, bà buộc phải gói bằng lá chuối xanh. Lá chuối giờ vẫn đặt mua tận Bà Điểm, Hóc Môn nhưng ngày càng hiếm. Ngày xưa bà dùng lá dứa gai làm muỗng múc xôi bán cho cho khách, nay cây đó không c̣n ai trồng nữa nên đành thay bằng muỗng nhựa.
Những ngày giáp tết cổ truyền, bà Kiệm c̣n gói thêm bánh chưng để bán. Tết Đoan ngọ (mùng 5 tháng 5 âm lịch) bà làm thêm món cơm rượu bán với xôi ṿ. Khách đến gánh xôi của bà đa số là người quen, sinh viên, học sinh, công chức, đủ mọi thành phần. Bất kể mưa nắng, sáng nào người dân Sài G̣n đi ngang đây đều thấy bà ngồi với gánh xôi nghi ngút khói. “Ngày xưa lúc mới bán, lại c̣n trẻ, tôi đội thúng xôi trên đầu đi bộ từ cầu Trương Minh Giảng (nay là Lê Văn Sỹ) sang tận đây. Sau v́ tuổi cao, nên tôi đi xe buưt đến tận bây giờ. Đời ḿnh đă khổ, thôi c̣n sức th́ ráng làm, được đồng nào hay đồng đó, lo cho con cho cháu”, bà Kiệm cười khoe hàm răng đen bóng.
Bà Kiệm bên gánh xôi ở góc đường Lê Thánh Tôn - Pasteur (TP.HCM). Ảnh: Đ.T |
“Thế sao bà không bán gần nhà cho tiện hay t́m góc phố khác đông người để bán nhiều xôi hơn?”, tôi hỏi. “60 năm ngồi đâu quen đó rồi chú ơi! Xa chỗ này tôi chịu không được. Bao nhiêu năm dù chỉ là người buôn gánh bán bưng, tôi đă chứng kiến nhiều sự kiện quan trọng của thành phố. Những tháng năm dân chúng Sài G̣n biểu t́nh chống chế độ ông Thiệu cũng đến đây mua xôi của tôi. Rồi ngày giải phóng mấy chú bộ đội tiếp quản thành phố, đóng quân bên kia đường, quư tôi lắm, sáng nào cũng chạy sang đây ăn gói xôi bắp bắc cho đỡ nhớ nhà”. Cuộn phim đời măi chạy trong kư ức người phụ nữ có gần 60 năm dài sinh sống tại thành phố này như một chứng nhân sống của lịch sử.(Cả miền Nam đă "giải phóng", mỗi ḿnh bà c̣n bị "cầm tù" bởi cái "nghiệp -Ghi chú của cafengoctung)
Nhiều phóng viên báo nước ngoài t́m gặp bà, xin phỏng vấn rồi ghi h́nh. “Tôi chẳng biết là báo nào v́ có rành tiếng Tây tiếng u ǵ đâu, nhưng thấy họ quư ḿnh nên cũng vui”. Ngôi nhà cũ kỹ ọp ẹp của bà rộn vang tiếng cười khi đón tiếp những nhà báo đó. “Tôi chỉ sống bằng nghề bán xôi giản dị đâu ngờ được nhiều người quan tâm quá. Nghĩ lại cũng thấy vui. Có lẽ do ḿnh tận tụy với công việc, hết ḷng với nó nên mọi người trân trọng chăng?”, bà nói, giọng nhẹ bâng giữa ḍng xe cộ đông đúc ngược xuôi ở Sài G̣n.
Đỗ Tuấn
Thanhnien