V́ phải tiếp một đối tác quan trọng nên tôi đă mời anh về nhà dùng bữa với gia đ́nh. Trái với những suy nghĩ của tôi, sự gặp gỡ ban đầu của vợ và đối tác dường như là sự bất ngờ.

|
(ảnh minh họa) |
Tôi yêu em, yêu tiếng cười của hai đứa trẻ, yêu căn nhà nhỏ sớm tối vẫn đầy ắp tiếng cười của niềm hạnh phúc nhưng chính em đă phá tan nó. Niềm hạnh phúc giờ chỉ c̣n là mong manh, đừng bắt tôi yêu thêm nữa, cố gắng cũng chỉ làm tôi thêm đau đớn mà thôi.
Tôi quen em khi em c̣n là sinh viên đến công ty tôi thực tập. Tôi được sếp trên giao nhiệm vụ hướng dẫn em trong ḱ thực tập đó. Mới đầu gặp em, đó là h́nh ảnh của một cô gái mỏng manh và hiền dịu. Em có đôi mắt toát lên một sức hút mê hồn của sự sắc sảo và tôi đă gục ngă trước vẻ đẹp của đôi mắt ấy! Ngày ngày được hướng dẫn em, khoảng cách giữa tôi và em như trở nên gần nhau hơn. Tôi đă giúp em với những ǵ có thể. H́nh ảnh em trong tôi rất chân thành và ấm áp. Kết thúc ḱ thực tập đó, với sự cố gắng của tôi và em, tôi được sếp khen ngợi và thăng lên chức trưởng pḥng. C̣n em, sau khi ra trường cũng nộp hồ sơ vào công ty tôi và được nhận vào pḥng ban do tôi quản lí. Vậy là tôi lại được gần em thêm một lần nữa.
Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, gần gũi nhiều hơn và trong một chuyến công tác dài ngày ở thành phố biển Nha Trang thơ mộng chỉ có tôi và em, đêm ấy, trên băi cát dài trắng mịn của biển, tôi đă ngỏ lời yêu em. Em ngượng ngùng trong giây lát rồi khẽ gật đầu. Trái tim tôi như muốn vỡ ̣a trong niềm hạnh phúc. T́nh yêu cứ thế trôi đi và thêm sâu nặng. Một năm sau, chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm hân hoan của mọi người.
Bốn năm sau, hai nàng công chúa bé bỏng lần lượt ra đời trong niềm hạnh phúc. Công việc của tôi ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, bận rộn hơn với vai tṛ của một giám đốc nhưng nhịp sống gia đ́nh vẫn thế! Hai vợ chồng làm cùng một công ty, một pḥng ban nên có thể gần bên nhau hơn. Hai cô công chúa ban ngày th́ học ở trường. Mỗi tối, cả gia đ́nh lại quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Cuộc sống sẽ vẫn trôi qua êm đềm và hạnh phúc như thế nếu không có một ngày mà cho tới bây giờ, niềm hạnh phúc không c̣n là thường nhật nữa.
V́ phải tiếp một đối tác quan trọng nên tôi đă mời anh về nhà dùng bữa với gia đ́nh. Trái với những suy nghĩ của tôi, sự gặp gỡ ban đầu của vợ và đối tác dường như là sự bất ngờ. Anh và vợ tôi ngượng ngùng trong đôi mắt và trong giây lát sự bất ngờ ấy tan biến đi nhường lại cho sự giả tạo. Tôi có cảm giác như họ đă từng quen biết nhau. Nỗi lo nghĩ ấy sẽ c̣n vương vấn trong tôi nếu như không có một ngày tôi bắt gặp vợ đang tay trong tay với vị đối tác nọ từ trong khách sạn bước ra. Vợ tôi đă khác! Nỗi bực tức như bị dâng trào lên không thể nào nén lại được.
Đêm đó, về nhà, tôi bắt đầu hỏi cô ấy, nhưng cô ấy chối bỏ lại những ǵ tôi nói. Cứ thế, tôi tra khảo suốt đêm và cuối cùng cô ấy cũng nhận lỗi. Vị đối tác nọ chính là người t́nh cũ, cũng là mối t́nh đầu của cô ấy. Họ đă từng có một mối t́nh sâu đậm nhưng rồi lại chia tay trong nước mắt v́ gia đ́nh ngăn cấm. Họ vẫn c̣n yêu thương nhau, v́ thế ngay hôm gặp mặt họ đă thực sự bất ngờ. Những t́nh cảm ngày xưa bỗng dưng chợt hiện về làm cho họ càng yêu hơn và vợ tôi đă ngă vào ṿng tay người đàn ông nọ.
Tôi thực sự đau khổ. Những ngày tháng êm đềm như thế cứ trôi xa dần. Người ta nói đúng “t́nh cũ không rủ cũng tới ”. Khi con người ta t́m lại được niềm hạnh phúc, họ sẽ đến với nó, cố gắng giữ lấy nó cho dù biết rằng nó sẽ chẳng thuộc về ai. Tôi không biết làm sao trước lời xin lỗi của vợ. Cô ấy nói cô ấy yêu tôi rất nhiều! V́ tôi là một người chồng tốt. Cô yêu hai đứa trẻ xinh xắn và đáng yêu. Cô yêu căn nhà ấm áp này. Chỉ v́ một chút riêng tư dại dột mà cô đă lầm lỡ. C̣n tôi? Tôi cũng thế! Tôi yêu những ǵ thuộc về gia đ́nh tôi và nhất là vợ nhưng tôi không thể chịu đựng được mỗi khi gần gũi vợ. Những h́nh ảnh, trí tưởng tượng về cảnh cô ấy và người t́nh bên nhau cứ in hằn trong từng suy nghĩ của tôi. Đôi lúc tôi thấy ghê tởm cái xác thân của vợ. Vợ tôi cũng biết điều đó nên sau mỗi lần ân ái là cô ấy lại úp mặt vào tường khóc nức nở. Tôi thương vợ nhiều lắm!
Vậy là đă 5 tháng trôi qua...Ngày nào cũng vậy, tôi như chiếc bóng lầm lũi, âm thầm và lặng lẽ đi về căn nhà ấy! Hai đứa trẻ vẫn tươi cười v́ không biết chuyện ǵ xảy ra. Cuộc sống cứ thế trôi đi, nhiều lúc tôi muốn li hôn để thoát khỏi những cảnh này. Đôi lúc lại dặn ḷng ḿnh nên rộng lượng thứ tha cho vợ. V́ cô ấy là một người vợ tốt. Hai đứa trẻ cần có cha và mẹ, và đơn giản tôi cũng cần có vợ v́ tôi biết tôi c̣n yêu vợ nhiều lắm!
Nhưng tôi phải làm sao đây?
Thành Luân
VNN