(GDVN) - T. nói, để đảm bảo xả nước một lần, xác thai nhi có thể bị cuốn trôi ngay, các y tá có kinh nghiệm hướng dẫn cô cầm chân thai nhi dốc ngược, đặt đầu thai nhi vào giữa ḷng bồn cầu, yên vị theo hướng đó. Khi giật nước bồn cầu, th́ thả tay ra, đảm bảo giật nước một lần, thai nhi bị cuốn trôi luôn.
Việc phá thai trong giới học sinh, sinh viên lâu nay, ở một góc độ nào đó vẫn được xem là một phương pháp cứu cánh cho những cô gái trẻ lầm lỡ làm lại cuộc đời. Có lẽ v́ thế mà người ta ít nói tới số phận những thai nhi bé bỏng sẽ ra sao sau khi bị tước đi quyền sống.
Chỉ khi, có một người lao công nào đó t́m thấy một xác thai nhi nằm trong thùng rác ven đường, hay một người tốt bụng vớt xác cháu bé mới chào đời, th́ dư luận mới giật ḿnh kinh hăi, mà vẫn không thể hiểu nổi, hàng trăm, ngh́n xác thai nhi khi bị phá bỏ sẽ đi đâu, về đâu.
Và “sự thật bí hiểm” về những số phận bất hạnh ấy, có lẽ sẽ măi chỉ là những câu chuyện không đầu, không cuối, không cảm xúc của những người trong nghề, nếu như chúng tôi không gặp cô bé sinh năm 1991 đă từng làm tại một pḥng khám thai kiêm luôn dịch vụ “phá thai”.
Dốc Phụ Sản gần Bệnh viện Phụ Sản Hà Nội là nơi có mật độ pḥng khám thai dày đặc.
T., một cô gái trẻ măng, sinh ra, lớn lên ở Ninh B́nh, từ nhỏ đă có ước mơ trở thành một cô giáo mầm non bởi vô cùng yêu trẻ nhỏ, nhưng số phận đă run rủi thế nào, cô gái theo học ngành y ở một trường Cao đẳng y tế tỉnh.
Mới ra trường tháng 4/2012, T. lên Hà Nội, xin vào làm ở một pḥng khám tư nhân tại đường Trương Định, Hà Nội. Ở đây, cô được phân công vào làm ở pḥng sản, công việc chủ yếu phụ giúp các bác sĩ khám và phá thai. Công việc nghe có vẻ đơn giản như thế, nhưng ở đây, cô chứng kiến những “mặt trái” mà có lẽ những người ngoài ngành, dù trong ác mộng cũng chẳng bao giờ nghĩ đến.
T. nói, “3 tháng làm việc ở pḥng khám sản là quăng thời gian không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ, cả cuộc đời này, em không thể nào quên nổi những chuyện ḿnh đă chứng kiến ở đây”.
T. nói, người đứng đầu pḥng khám nơi cô làm việc là một bác sĩ tên C. Ông được mệnh danh là người có “bàn tay ma thuật” bởi v́, trong ngành, có lẽ không ai không biết tên tuổi và khả năng chuyên môn đáng nể của bác sĩ này. Nghe đâu, ông C. từng làm ở một bệnh viện sản ở nước ngoài, nay đă hơn 60 tuổi, ông về hưu, tự mở một pḥng khám sản khá lớn ở Hà Nội.
Pḥng khám này được coi là đầu mối lớn ở Hà Nội, chuyên nhận những “ca khó” của các pḥng khám sản nhỏ ở khắp thành phố, nhưng nhiều nhất vẫn là các pḥng khám ở Dốc Phụ Sản (gần Bệnh viện Phụ sản Hà Nội).
Nhiều thai nhi sau khi bị rũ bỏ sẽ bị coi là rác thải y tế.
T. nói, cũng như những pḥng khám thai tư nhân khác, những khách hàng tới đây khám thai th́ ít, phá thai th́ nhiều. Riêng về việc phá thai, những thai phụ đến đây được chia làm 3 nhóm. Những người có thai nhỏ dưới 5 tuần, những người có thai vừa dưới 4 tháng, trên 4 tháng gọi là thai lớn.
Trong đó, những thai nhỏ và vừa, các bác sĩ của pḥng khám nhỏ có thể “xử lư” được. Nhưng thai lớn, th́ hầu hết phải nhờ tới “bàn tay ma thuật” của bác sĩ C.
Lư giải về điều này, T. bảo, những ca nhỏ, bác sĩ chỉ cần cho bà mẹ uống thuốc ra thai. Việc này thường diễn ra nhẹ nhàng, nhanh chóng. Nhưng với những ca lớn hơn, bắt buộc phải đặt thuốc và cho “đẻ non”. Lấy ví dụ minh họa cho sự tài giỏi của ông C. , T. nói, thậm chí những thai lớn trên 30 tuần tuổi, ông cũng “xử lư vô tư”.
T. nói, quả thực đây là một bác sĩ rất giỏi chuyên môn. Trong thời gian làm việc ở đây, cô chưa hề thấy một bệnh nhân nào xảy ra biến chứng hay bất kỳ vấn đề ǵ sau khi phá thai. Mọi công việc liên quan tới chuyên môn đều được ông C. làm với thái độ tận t́nh, hết sức cẩn thận và bài bản.
Những cô gái đến phá thai tại pḥng khám của bác sĩ C. thường rất trẻ. Có những bé gái mới sinh năm 1996, nhưng chủ yếu là học sinh cấp 3 và sinh viên đại học.
Khi làm xong các thủ tục cần thiết, các thai phụ được đặt một loại thuốc vào âm đạo, vài tiếng sau, y tá sẽ bấm ối. Lúc này, bác sĩ sẽ tiêm cho một loại thuốc và thai phụ sẽ đẻ giống một người b́nh thường. Chỉ khác ở chỗ, đứa bé được sinh ra không cất tiếng khóc.
Có chăng, có lẽ chỉ có tiếng khóc của thai phụ, không biết v́ đau đớn hay v́ mất con. Đôi khi, những bà mẹ ngồi ở pḥng chờ cũng khóc lóc tỉ tê có lẽ v́ đă “không dạy được con”. Trong đêm tối, những tiếng khóc ấy đan vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh ám ảnh. C̣n bác sĩ và y tá vẫn lặng lẽ làm công việc đỡ đẻ của ḿnh.
Nhưng điều ám ảnh nhất trong tâm trí T. chính là những xác thai nhi vốn sinh ra đă không được làm người, nhưng chết đi vẫn không được yên nghỉ một cách trọn vẹn. T. nói rằng, thông thường, khoản tiền phá thai đă bao hàm tiền hỏa táng cho những xác thai nhi. Bởi, không phải bà mẹ nào cũng có thể đưa con cái ḿnh đi hỏa táng hay về quê hương bản quán, c̣n việc mua đất an táng ở nghĩa trang giữa lúc vật giá leo thang thế này nghiễm nhiên là điều không thể.
Tất nhiên, phần việc này được pḥng khám nơi cô làm việc bao thầu trọn gói. Nhưng, những xác thai nhi có thực sự được hỏa táng hay không th́ chỉ có bác sĩ, y tá và người đàn ông bí ẩn mới biết được. Nói là người đàn ông bí ẩn bởi v́, người này hầu như không nói chuyện, chỉ đến vào sáng sớm, khi mọi người hầu như chưa ai ngủ dậy.
Một số y tá trực tại pḥng có nhiệm vụ đưa cho người đàn ông ấy một bọc nilon màu đen, bên trong chứa xác thai nhi. T. chỉ nghe phong thanh rằng, người đàn ông ấy sẽ nhận 100 ngh́n đồng rồi mang đứa bé xấu số đến chôn ở nghĩa trang Văn Điển.
C̣n những thai nhi nhỏ, khoảng 4 đến 5 tuần tuổi, T. là người được phân công “xử lư”- Một cách xử lư mà có lẽ, dù trong mơ, người ta cũng không thể tưởng tượng nổi. Đó là cho xác thai nhi xuống bồn cầu, cho chảy theo ḍng nước. Cứ nghĩ T. nói đùa, phóng viên hỏi đi hỏi lại chi tiết này, T. nói: “Đó là sự thật!”.
Cô kể, khi c̣n theo học ngành y, cô đă từng nghe những câu chuyện về việc ngâm xác thai nhi, hoặc nấu thai nhi với trứng để làm thuốc bổ. Nhưng chuyện xảy ra ở pḥng khám ấy là điều mà dù đă tận tay giật nước để cuốn trôi xác thai nhi, mà giờ này cô vẫn không dám tin.
T. nói, để đảm bảo xả nước một lần, xác thai nhi có thể bị cuốn trôi ngay, các y tá có kinh nghiệm hướng dẫn cô cầm chân thai nhi dốc ngược, đặt đầu thai nhi vào giữa ḷng bồn cầu, yên vị theo hướng đó. Khi giật nước bồn cầu, th́ thả tay ra, đảm bảo giật nước một lần, thai nhi bị cuốn trôi luôn.
Lần đầu tiên làm việc “thất đức” ấy, T. đă ốm 1 tuần. Cô nói, dường như tinh thần ḿnh bị suy sụp. H́nh ảnh thai nhi bị cuốn theo ḍng nước, rồi trôi tuột xuống dưới bồn cầu cứ ám ảnh, khiến T. ăn không ngon, ngủ không yên.
Những ngày đầu đi làm lại, T. không dám đi vệ sinh ở bồn cầu đă giật nước cuốn trôi đứa trẻ. Khi “bức bách” quá, cô phải đi sang pḥng khám bên cạnh vệ sinh nhờ.
Những tưởng, sau nhiều ngày làm việc, T. sẽ quen với công việc này. Nhưng, sự thực càng ngày cô gái càng mệt mỏi, bị ám ảnh nặng nề. Cho tới khi, sự kiện “giọt nước tràn ly” xảy ra th́ T. quyết định nghỉ làm.
Nhóm phóng viên