Mồ côi mẹ từ thuở nhỏ, người cha đi bước nữa với một phụ nữ khác, hai anh em Tuấn và Duy phải tự nuôi sống cho nhau. Hoàn cảnh quá khó khăn, người anh đành bỏ học để dốc sức nuôi em ăn học. Sau khi “thành tài”, người em được nhận vào làm việc ở một hăng taxi tại TP.HCM; và lôi kéo được ông anh của ḿnh cùng vào làm tại đây. Hai anh em họ hết mực yêu thương nhau. Đáng tiếc, chỉ v́ chút mâu thuẫn nhỏ mà cả hai phải trả giá cho hành động của ḿnh.
|
Hai anh em Duy và Tuấn trong ṿng dẫn giải của cảnh sát tư pháp |
Quá khức đáng nể phục của hai cậu bé mồ côi mẹ
Khi không c̣n cha mẹ cạnh bên, Trần Anh Tuấn (26 tuổi) và Trần Thanh Duy (32 tuổi) là hai anh em ruột chỉ biết nương tựa vào nhau để sống. Học hết lớp 8, Duy nghỉ ở nhà đi làm thuê kiếm tiền nuôi em trai ăn học. Từ ngày sống tự lập, hai anh em gặp rất nhiều khó khăn, hai ở tạm bợ trong một cái lán dựng lên ở băi đất trống gần khu dân cư thuộc phường Tân Thuận, Q.7, TP.HCM. Hàng ngày, Duy làm đủ thứ nghề để mưu sinh. Đối với Duy lúc này, làm việc ǵ không quan trọng, miễn là có tiền và không phạm pháp, như thế mới có chi phí để trang trải cho cuộc sống của hai anh em. Cô gắng học đến hết lớp 11, v́ quá thương anh nên Tuấn nghĩ rằng: Nếu ḿnh học thêm nữa th́ cũng không có tiền để học, do đó Tuấn quyết định bỏ sách vở để theo học nghề lái xe. Ra trường, Tuấn được nhận vào làm tài xế cho một hăng taxi ở Sài G̣n.
Có công việc và có thu nhập kha khá, như muốn bày tỏ sự hiếu thảo với anh trai, Tuấn khuyên Duy đi học nghề lái xe, mọi chi phí Tuấn lo hết. Nghe lời em trai, Duy tiếp nối nghề của Tuấn. Ngày Duy ra trường, Tuấn xin cho anh trai vào lái xe cùng với ḿnh cho hăng taxi. Cuộc sống của hai anh em cứ thế trôi trong sự yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.
Đến hành xử giang hồ v́ không đ̣i được nợ
Thế nhưng t́nh yêu của hai anh em họ đă có bất ḥa. Chuyện là, Tuấn cho Nguyễn Thanh Tâm vay 5 triệu đồng, đến kỳ hạn trả Tâm lại khất rồi nhờ Lê Ngọc Anh trả thay. Khi Tuấn gặp Anh để lấy tiền th́ cả hai xảy ra to tiếng với nhau. Ngày 27/10/2010, Tuấn và Anh lại gặp nhau trên đường, cả hai lại tiếp tục lời qua tiếng lại. Bực v́ chưa lấy được tiền, lại con bị Anh nói những lời khó nghe, Tuấn đánh Anh nhưng đă được mọi người can ngăn. Sau đó, Anh gọi cho Trần Hữu Long ra trợ giúp. Nh́n thấy Long đến, Tuấn bỏ chạy nhưng bị té ngă và bị Long cầm cây sắt đánh vào đầu. Ôm mối hận, Tuấn mang chuyện về nhà kể cho anh trai nghe. Vừa nghe em trai kể xong, Duy đi t́m gặp Long để phân giải, nhưng lại không có được kết quả tốt đẹp.
Ngày 28/10/2010, hai bên lại tiếp tục gặp nhau để ḥa giải một lần nữa. Khi đi, anh em Tuấn rủ thêm một số người đi cùng để hỗ trợ. Khi gặp nhau th́ hai bên tiếp tục xảy ra to tiếng và dẫn ẩu đă lẫn nhau. Lúc này, nhóm của Tuấn xông vào đánh chém Long, gây thương tích rồi bỏ chạy. Trên đường bỏ chạy, một người lạ mặt (chưa rơ tung tích) đă xông đến đánh Tuấn gây thương tích. Nghĩ ḿnh sẽ bị nhóm của Long trả đũa nên hai anh em Tuấn đă lên xe máy tẩu thoát.
Sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc, một số người dân đă tŕnh báo với lực lượng Công an quận 4, TP.HCM đến giải quyết. Sau khi thu thập chứng cứ và khám nghiệm hiện trường, các trinh sát đă yêu cầu hai anh em Tuấn lên trụ sở làm việc. Tại Cơ quan Điều tra, hai anh em Tuấn khai nhận toàn bộ sự việc.
Cái giá của sư nông nỗi
Tại phiên ṭa, khi các chiến sĩ công an dẫn giải hai anh em Tuấn đến pḥng xử, nh́n thấy con, ông T.V.M (bố Tuấn) và bà P. (mẹ nuôi) nháo nhác chạy theo để mong được nh́n thấy hai đứa con của ḿnh. Bà P. chia sẻ, “nhiều lần đi thăm hai anh em nó nhưng tôi không gặp được. Mỗi đứa bị giam mỗi nơi nên việc đi thăm gặp rất nhiều khó khăn”. Nh́n bà P. ai cũng nghĩ đó là mẹ ruột của Duy và Tuấn, bởi t́nh thương của bà giành cho hai anh em Duy và Tuấn như là người mẹ ruột. Nước mắt lưng tṛng, bà P. nói với chúng tôi: “Hai đứa nó không phải con tôi nhưng tôi thương nó giống như con ruột của ḿnh. Tụi nó cũng vậy, dù tôi không nuôi nó một ngày nào nhưng lúc nào gặp mặt là “một tiếng là mẹ, hai tiếng là mẹ”. Giữa tôi và tụi nó như có một cơ duyên trời định. Trong một lần lái xe, Tuấn đă không may đụng vào con gái của tôi khi đang trên đường đi học về. Vụ tai nạn làm con gái bà P. phải nhập viện do bị găy xương tay, trầy xước ở chân và mặt. Hai tháng sau, con gái tôi mới được xuất viện. Nhưng tôi không yêu cầu đền bù ǵ cả. V́ gia đ́nh tôi có đến ba người làm nghề tài xế. Tôi hiểu, người lái xe cũng có nỗi khổ riêng của họ”.
“Nhưng cũng từ đó tui biết được anh em thằng Tuấn là người như thế nào. Biết nó gây ra tai nạn cho con gái tôi, nó vào thăm hỏi thường xuyên và tỏ ra rất ăn năn. Nó xin lỗi tôi nhiều lắm. Nh́n nó với anh mắt hiền lành và khi biết, hai anh em nó đă thiếu t́nh thương của người mẹ làm tôi cảm động không nói thành lời. Từ đó, tôi và hai anh em nó xem nhau như mẹ con. Tụi nó rất thương và quan tâm đến tôi” - bà P. tâm sự.
Bào chữa cho Duy và Tuấn, vị Luật sư đă đưa ra những t́nh tiết để mong Hội đồng xét xử xem xét giảm án cho hai bị cáo; đồng thời vị Luật sư cũng phân tích, đưa ra những căn cứ với mong muốn các cơ quan tiến hành tố tụng cần làm rơ các đối tượng c̣n lại trong vụ án này để có thể làm sáng tỏ vụ án. Tuy nhiên, Hội đồng xét xử cho rằng, hiện những đối tượng mà vị Luật sư nói, cơ quan tiến hành tố tụng đang tiến hành điều tra. Khi các đối tượng “lộ diện’ th́ sẽ đưa ra xét xử sau. Sau giờ nghị án, vị Chủ tọa phiên ṭa vẫn giữ nguyên bản án sơ thẩm, tuyên Tuấn 5 năm tù giam, Duy 4 năm 6 tháng tù giam cùng về tội “Cố ư gây thương tích”.
Ngọc Hân