GiadinhNet - Về thôn Quất Động huyện Thường Tín (Hà Nội) hỏi thăm chị Nguyễn Thị Phương là người làng trên xóm dưới không một ai không biết.
Người ta biết đến chị là người phụ nữ tàn tật nuôi mẹ già và con học đại học, nhưng cứ đều đặn tuần 3 buổi chị vượt quăng đường gần 20 cây số lên làng trẻ Ḥa B́nh (Thanh Xuân - Hà Nội) để dạy nghề cho các em khuyết tật có hoàn cảnh giống ḿnh.
Ngôi nhà nhỏ không có tài sản ǵ giá trị của chị Phương.
Nỗi lo c̣n đó…
Đi bộ hơn hai cây số từ điểm xe bus chúng tôi t́m đến nhà của chị Phương. Đó là một căn nhà cấp bốn cũ kĩ, lụp xụp nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà ba, bốn tầng khang trang. Khi nghe tiếng gọi của chúng tôi, một bà cụ ṃ mẫm ra mở cổng cất giọng khàn khàn: “Ai t́m cái Phương hả? Đúng nhà rồi đấy”.
Nh́n vào trong, đó là căn nhà mái ngói cũ kĩ, tuềnh toàng chẳng có vật dụng ǵ đáng giá ngoài chiếc ti vi đă tróc gần hết sơn và chiếc xe đạp cũ là phương tiện để chị Phương đi làm đồng và ra đến trạm xe buưt. Rót nước mời chúng tôi chị Phương trải ḷng ḿnh một cách hết sức chân t́nh. Từ lúc sinh ra, một chân của chị đă teo đi không thể phát triển b́nh thường được, chạy chữa ở nhiều nơi, nhiều thầy giỏi mà cũng đều bó tay. Đến tuổi cắp sách tới trường thấy bạn bè cùng tuổi tung tăng chạy nhảy, đạp xe đi học chị cũng muốn lắm. Thế là chị nhờ bạn tập xe cho ḿnh, với một cái chân không lành lặn chị phải vất vả hàng mấy tháng trời. Biết bao nhiêu lần ngă đến tím chân đau không khóc nổi nhưng chị vẫn quyết tâm tập đi cho bằng được để sau không làm phiền tới người khác.
Thời gian năm tháng đi qua, bạn bè cùng tuổi lần lượt đều có gia đ́nh, chị cũng thấy lo lắng cho ḿnh. Bản thân th́ tàn tật, sức khỏe không có nên chị không dám mơ tới hạnh phúc gia đ́nh. Nghĩ tới khi lúc tuổi già ốm đau côi cút một ḿnh nên chị cũng muốn có một chỗ dựa lúc về già. Đắn đo suy nghĩ rất nhiều, chị quyết định xin một đứa con để chăm sóc mặc cho mọi lời đàm tiếu, dị nghị của thiên hạ. Nuôi thân ḿnh đă khó, bây giờ lại có cả con nhỏ và mẹ già chị phải gồng ḿnh lên hết sức. Gia đ́nh không có tài sản ǵ đáng giá chỉ trông vào hai sào ruộng nên chị nhận thêm hàng thêu về để làm nhưng cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Những ánh nắng xuyên qua kẽ ngói hở trên trần nhà lọt xuống khiến chúng tôi không khỏi thắc mắc. Chị chép miệng: “ngôi nhà này cũng gần 20 năm rồi, như hôm nay khô ráo c̣n đỡ đấy, chứ những ngày trời mưa là dột ướt hết, ba bà con phải xuống đất ngủ c̣n giường phải trải bao li-nông lên không th́ ướt hết. Nhiều hôm lạnh quá chẳng thể chợp mắt được”. Tôi hỏi sao chị không đảo lại ngói để mưa gió đỡ khổ, chị thở dài: “cũng muốn lắm chứ, nhưng ḿnh làm c̣n không đủ ăn th́ làm ǵ nổi nữa”.
Ngày con trai nhận được giấy báo đại học bà con hàng xóm vui thay, c̣n chị lại vừa mừng lại vừa lo. Thu nhập chỉ trông vào mấy đồng trợ cấp ít ỏi của chị Phương và của mẹ già th́ nuôi con học đại học 5 năm quả là một giấc mơ quá lớn. Chị đăm chiêu, đôi mắt như chất chứa nhiều điều lắm. Chị chia sẻ:
“Khó lắm cô ạ, con học được cũng lo. Học phí mỗi ḱ cũng hơn 3 triệu rồi, lại c̣n các khoản khác nữa. Ḿnh th́ không có thu nhập chỉ trông vào mấy đồng phụ cấp, làm thêm được những ǵ cũng dồn cả vào con. Điều kiện hoàn cảnh khó khăn, ḿnh lại tàn tật thế này. Bản thân càng ngày càng yếu, mẹ già cũng ốm đau luôn, chẳng biết là có lo nổi không nữa”.
Bất chợt bà cụ ngồi ở ngoài cửa nhắc vọng vào: “nghe các bà sang chơi nói th́ hôm nay có lương cao tuổi rồi đấy Phương ạ, mà sao chưa thấy loa thông báo nhỉ?”. Nói xong bà cụ lại nh́n ra cửa như nghe ngóng, đôi mắt trắng mờ lèm nhèm mờ đục hướng về phía loa phát thanh của thôn. Thấy mà mủi ḷng, xót xa!
Chị Phương chia sẻ về những khó khăn của cuộc sống gia đ́nh.
Làm từ thiện
Tuy hoàn cảnh khó khăn, tật nguyền nhưng chị luôn có ư thức vươn lên. Lớn lên trong làng nghề nổi tiếng nên từ nhỏ chị đă học thêu và thêu rất đẹp. Năm 2005, chị được giám đốc bệnh viện làng trẻ khuyết tật Ḥa B́nh mời về dạy cho các em nhỏ học thêu tranh. Tám năm nay chị Phương đă gắn bó với các em nhỏ tật nguyền bằng cả t́nh thương và trách nhiệm.
Đối với chị Phương các em nhỏ tật nguyền nơi đây cũng như ngôi nhà thứ hai của chị vậy. Đă thành thông lệ, tuần ba buổi, cứ khoảng sáu giờ sáng chị Phương đă có mặt ở bến xe buưt Thường Tín đợi xe lên làng trẻ Thanh Xuân cho kịp giờ. Các em nhỏ ở làng trẻ Ḥa B́nh hầu hết đều bị khiếm khuyết về cơ thể và trí tuệ nên việc dạy gặp rất nhiều khó khăn. Tám năm trôi qua, chị đă dạy cho rất nhiều em ở làng trẻ Ḥa B́nh trở thành thợ thêu giỏi. Cùng với nghề, các em được trở về cùng với gia đ́nh và cộng đồng trở thành một người có ích. Công việc của chị suốt tám năm qua gần như là t́nh nguyện.
Chia sẻ với chúng tôi chị nói: “Bản thân ḿnh cũng là người tàn tật, nhưng ḿnh may mắn hơn họ là ḿnh có cái nghề. Vậy nên ḿnh muốn làm một việc ǵ đó để giúp đỡ các trẻ em tàn tật giống ḿnh ḥa nhập với cộng đồng”.
Trần Hải Yến-Trương Minh Ngọc