Thái Ḥa: 'Ba mất, tôi vẫn phải đùa giỡn Tinna T́nh' - VietBF
 
 
 

HOME

24h

DEM

GOP

Phim Bộ

Online

Clips

Breaking
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2013 (closed)

 
 
Thread Tools
Old 04-26-2013   #1
vuitoichat
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
Join Date: Jan 2008
Posts: 145,327
Thanks: 11
Thanked 13,673 Times in 10,927 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 43 Post(s)
Rep Power: 181
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
Default Thái Ḥa: 'Ba mất, tôi vẫn phải đùa giỡn Tinna T́nh'

"Tôi nhớ khi nghe tin ba tôi mất, lúc ấy tôi và Tina T́nh phải diễn cảnh đùa giỡn với nhau trong phim Long Ruồi. Mặt cười tươi mà chân tay tôi run rẩy. Tim tôi nhói lên từng chập, cố để không đánh rơi chiếc mặt nạ của ḿnh" - Diễn viên Thái Ḥa kể lại.

1. 19 tuổi, như bao cậu “trống choai” thành thị, tôi bốc đồng khủng khiếp. Tốt nghiệp phổ thông xong, không thi đại học, sẵn nhà có điều kiện, tôi cứ thế phá tơi bời. Ngày, tôi làm vẻ mặt lừ đừ, phớt lờ mọi thứ cho giống một gă hippy chính hiệu. Đêm, lại trốn nhà tụ tập với đám đua xe, bụi đời hè phố.

Chơi là chơi cho vui vậy, chứ chưa bao giờ tôi dám làm hại ai, v́ cha mẹ tôi khó lắm. Mẹ là thương buôn, nên lúc đầu mẹ định truyền nghề cho tôi. Khổ nỗi, tính tôi thiệt thà, nghĩ ǵ nói nấy, không có ngọt nhạt được giống người ta nên mấy chuyến buôn liền đều lỗ. Thấy vậy, mẹ lại cho đi học thợ bạc với ư định sau khi lành nghề mẹ sẽ đầu tư mở tiệm vàng. Thời đó, ham chơi hơn ham làm, nên học được ít lâu lại bỏ bê, rồi tiếp tục rong chơi.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng nhờ phá quá mà tôi bén duyên với nghiệp diễn. Năm lần mười lượt rèn đứa con ham chơi không xong, mẹ vẫn không bỏ cuộc. Lần này, mẹ cương quyết bắt tôi đi học. Mẹ dắt tôi đến nhà cô Đỗ Quyên, là nghệ sĩ cải lương, lúc ấy cô dạy trong Trường Sân khấu - Điện ảnh, nhờ cô kèm cặp để tôi thi vào trường. Thời đó, đâu biết nghiệp diễn là ǵ, chỉ nghĩ làm diễn viên th́ vui vui, nên cũng có chút hứng thú.

Ngày thi đến, tôi hồn nhiên diễn cho các thầy cô xem, giám khảo năm ấy có cả thầy Công Ninh. Diễn nửa chừng nh́n xuống, thấy thầy cô cười ngặt nghẽo, tôi chắc mẩm trong bụng: “Phen này đậu rồi”, nên càng diễn “sung” hơn nữa. Bước khỏi pḥng thi với tâm trạng phơi phới, tôi dắt cả lũ bạn đi ăn mừng.

Nào ngờ, khi tờ thông báo thí sinh trúng tuyển được dán lên tôi t́m mỏi mắt cũng không thấy tên ḿnh. Chờ văn người, tôi dáo dác, chạy đi khắp các ngóc ngách của trường, chỉ mong t́m được bảng thông báo nào đó có tên ḿnh nhưng hoàn toàn vô vọng. Chưa bao giờ cảm giác thất bại lại làm tôi buồn bă đến như vậy. Tôi thất thểu nghĩ về những tràng cười mà thầy cô dành cho bài diễn của ḿnh.

Giờ mới biết thầy cô cười cũng bởi tôi hồn nhiên, tự tin quá, c̣n bạn bè khi ấy cứ kháo nhau: “Mặt thằng này xấu quá, diễn nh́n… mắc cười”. Mà hồi ấy tôi xấu thật, ốm nhom lại lùn, cái mặt khờ khờ, giọng cũng không tốt th́ đậu làm sao được. Thấy tôi tội nghiệp, các thầy cô khi ấy khuyên tôi học hệ C - hệ không chính quy của trường. Run rủi làm sao, tôi cũng gật đầu, học đại.

2. Suốt thời gian rèn luyện tại trường, tôi mới phát hiện ra ḿnh rất bướng, cái ǵ làm không được là quyết tâm rèn luyện cho thành th́ mới thôi. Bởi thế, tuy chưa yêu thích ǵ nghề diễn, nhưng nhờ cố gắng hết sức tôi cũng gây được chút tiếng tăm ở trường. Và rồi tôi lại đăng kí thi hệ A. Lần này rớt nữa. Nhưng nỗ lực của tôi đă làm động ḷng thầy Công Ninh và thầy Minh Nhí. Hai người đă tích cực thuyết phục hội đồng để tôi đậu ḱ thi năm đó.

Trớ trêu thay, khi tôi đă bắt đầu xem nghiệp diễn như một phần máu thịt th́ gia đ́nh xảy ra biến cố. Kinh tế sa sút trầm trọng, tôi không c̣n điều kiện để chuyên tâm học hành nữa. Trận cháy chợ Đồng Xuân đă ngốn hết vốn liếng buôn bán làm ăn của mẹ tôi, các tiểu thương tân gia bại sản cũng không c̣n khả năng trả các món nợ tiền hàng cho mẹ. Mẹ vỡ nợ, các đồ vật quư giá trong nhà cứ lần lượt “đội nón ra đi”. Tôi c̣n nhớ như in ánh mắt đỏ hoe đầy xót xa của mẹ, ba lặng thinh nắm tay mẹ thở dài. Cảnh nhà buồn hiu hắt.
Sự học chông chênh, tôi thất thần, cưỡi xe máy lang thang vô định khắp các ngóc ngách của Sài G̣n, để làm ǵ tôi cũng không biết nữa. Chiếc xe máy vốn là tài sản vô cùng giá trị lúc bấy giờ, cũng là món đồ quư duy nhất c̣n sót lại của gia đ́nh. Nhưng rồi chiếc xe máy cũng bị lừa gạt mất. Là bạn của bạn tôi nói mượn để đi công chuyện. Mượn rồi đi luôn. Tôi đợi đến nhạt thếch ly cà phê vẫn chưa thấy xe về. Ngồi chờ đến tối th́ biết là mất hẳn.

Là mất đi vật quư giá nhất c̣n sót lại của cả gia đ́nh. Chới với trong đêm, tôi không dám về vào lúc này, cảnh nhà đă buồn lắm rồi. Sống mũi đổ cay, tôi ngửa mặt lên trời ḥng cho nước mắt tràn ngược vào trong. Tôi đứng tần ngần trước sân khấu 135 Hai Bà Trưng, không hiểu sao tôi lại đến nơi này.

Trong cơn khốn cùng ấy, bỗng nhiên một cảm giác rất an toàn, đầy che chở khi tôi bước vào nơi mà ḿnh từng mơ ước được hằng đêm khóc cười dưới ánh đèn sân khấu. Người tôi mỏi ră rời, gan bàn chân đau rát, sân khấu xuống đèn tối mịt, tôi thầm khấn tổ nghiệp rồi co tṛn trên chiếc ghế đá kê ngoài sân, ngủ ngon lành.

Mở mắt ra đă thấy anh Văn Ruy, Hữu Lộc (cố nghệ sĩ Hữu Lộc - HNG) đứng kế bên đầy lo lắng. Tôi kể rơ sự t́nh, hai đàn anh liền sốt sắng xin cho tôi chân “thợ đụng” tại sân khấu 135. Tôi sửa ghế, mở phát quảng cáo, bật tắt đèn, chuyển micro… và thầm khao khát một lần được đứng trên sân khấu lớn. Tôi nhận làm cả việc thâu băng, dán tem, dán poster cho hăng thâu băng của anh Phước Sang.

Rồi thầy Minh Nhí mở quán cà phê trong trường tôi cũng xin một chân phục vụ. Những đêm thức trắng để cố làm cho xong việc đă khiến giọng tôi càng lúc càng khàn đi, không c̣n trong trẻo nữa. Không có sắc, giờ lại kém thanh, mà không hiểu sao tôi vẫn chưa khi nào nghĩ ḿnh sẽ từ bỏ con đường diễn xuất.

Cùng lúc xoay cả ba việc làm thêm đă ngốn hết thời gian học của tôi. Tôi bị chuyển xuống hệ C. Buồn th́ buồn nhưng vẫn cứ phải làm việc để sống. Lẽ ra tôi c̣n không được cấp chứng chỉ hệ C. Nhưng may nhờ vai diễn Râu Bắp trong phim Những đứa con thành phố mà tôi quen biết được với thầy Tùng, chính thầy ấy đă giúp tôi có được tấm chứng chỉ. Thầy bây giờ đă nghỉ dạy, nên chắc tôi kể ra chuyện này cũng không sao.

Biết tôi lận đận, thầy vỗ vai nói: “Tớ thấy cậu diễn rất được, tờ chứng chỉ tớ sẽ giúp cậu”. Quả thật, nghiệp diễn cũng không cần đến mấy thứ bằng cấp ấy, chủ yếu là quá tŕnh học tập, nhưng lúc đó tôi rất cảm động v́ cái t́nh của thầy, sự trân trọng mà thầy dành cho một cậu học tṛ c̣n vô danh như tôi.

3. Rời trường, tôi rong ruổi đi diễn hài. Giai đoạn ấy, nghề diễn viên khốn khó lắm, không được như bây giờ đâu. Nhớ lúc gặp được cô Hồng Vân, tôi đă viết tờ giấy có ghi số điện thoại và nội dung vô cùng thống thiết.

Rằng, cô ơi con “đói” lắm, rằng, cô có việc ǵ cho con làm với, không con chết. Nghĩ lại, thấy ḿnh sao mà con nít, nhưng mảnh giấy đó lại … “hiệu quả vô cùng”. Cô Hồng Vân gọi tôi về Sân khấu kịch Phú Nhuận, là nơi tôi gắn bó cho đến tận bây giờ. Tôi được giao những vai nho nhỏ, được diễn lót, nhắc tuồng cho các nghệ sĩ lớn như thầy Minh Nhí, chú Bảo Quốc.

Thương tôi thật thà, cô Hồng Vân c̣n giao cho tôi việc sổ sách, tiền nong chi tiêu lặt vặt. Chưa bao giờ tôi nghĩ ḿnh lại yêu nghề đến thế, tôi say sưa theo dơi các cô chú diễn, tôi dành hàng giờ luyện tập nuôi dưỡng cảm xúc của ḿnh, những mong sao rồi một ngày ḿnh sẽ có những vai diễn để đời. Mà lúc ấy, chỉ cần được diễn, đă đủ để vui. Cô Hồng Vân thương tôi quá, cô dạy một câu mà tôi nhớ măi: “Con cứ diễn các vai nhỏ và chuyên tâm tập luyện để một ngày khi các vai lớn có trục trặc, th́ chính con phải đủ bản lĩnh để nhảy lên thay thế. Đó là cơ hội của con”.

Và cơ hội trong mơ ấy đă có thật. Chú Sáu Bảo Quốc kẹt công việc không thể đến kịp giờ diễn. Cái thằng tôi ngơ ngơ ngáo ngáo được diễn thế vai. Tuy có thể tôi làm mất đi một vài miếng hài của chú Sáu, nhưng cái mặt khờ của tôi phần nào khiến khán giả thấy thú vị. Thế rồi tôi được tin tưởng đảm nhận những vai lớn hơn. Có nhiều người hay hỏi tôi làm sao diễn được vai hài, thật ra tôi đâu có diễn hài, tôi diễn kịch. Tính cách nhân vật, lời thoại như thế nào th́ tôi nghiên cứu và diễn cho phù hợp thôi.

4. Nghề diễn có nhiều góc khuất, đặc biệt là khi ḿnh đau buồn tột đỉnh mà vẫn cứ phải mua vui cho thiên hạ. Tôi nhớ khi nghe tin ba tôi mất, lúc ấy tôi và Tina T́nh phải diễn cảnh đùa giỡn với nhau trong phim Long Ruồi. Mặt cười tươi mà chân tay tôi run rẩy. Tim tôi nhói lên từng chập, cố để không đánh rơi chiếc mặt nạ của ḿnh.

Tina cũng biết chuyện nên bỗng nhiên ̣a khóc. Thấy cảnh ấy, tay tôi buông thơng, đầu nóng ran, cơn nghẹn ngào dồn ứ trong lồng ngực, nước mắt ngập mi, nhưng tôi cố không để ḿnh khóc. Đúng lúc tôi đă quá sức chịu đựng th́ đạo diễn cho nghỉ, tôi lao nhanh vào bệnh viện… Mà thôi chuyện buồn không nhắc nữa …

Như một con kiến cần mẫn, tôi diễn chỉ để thỏa măn niềm đam mê, khao khát chinh phục các vai khó, chứ chưa bao giờ dám nghĩ đến danh vọng. Tôi nhận ra rằng, chỉ cần ḿnh cố gắng hết sức, bền bỉ vượt qua đắng cay, gian khó th́ sẽ có ngày cơ hội sẽ mỉm cười với những người lao động nghệ thuật một cách nghiêm túc.

Đến nay, khi đạt được chút thành quả lại có rất nhiều người hỏi tôi về sự đổ vỡ trong quá khứ. Nhưng đó là chuyện riêng… Khơi lại, có thể sẽ khiến những người tôi trân quư phải đau ḷng. Hơn ai hết tôi không bao giờ muốn điều ấy xảy ra.

Giờ đây, ḷng tôi đă ổn.
Theo ANTG
vuitoichat_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	thai-%20hoa_635025850680411069.jpg
Views:	26
Size:	120.6 KB
ID:	464458
 

Tags
đùa giỡn Tinna T́nh', 'Ba mất, Thái Ḥa, tôi vẫn phải
User Tag List


Phim Bộ Videos PC1

 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

DEM

GOP

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 22:52.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.10511 seconds with 12 queries