Ức chế bởi những ngày tháng như ngục tù trên đất người, với những đau đớn về thể xác và tinh thần… em Nguyễn Thị L. (21 tuổi), trú tại xă Đại Thành, huyện Yên Thành (Nghệ An) đă phải nhập viện tâm thần điều trị sau khi được giải cứu từ Trung Quốc trở về.
Gái quê mắc bẫy bà hàng xóm “tốt bụng”
Em Nguyễn Thị L. là con gái đầu của một gia đ́nh nông dân nghèo tại xă Đại Thành, gia đ́nh nghèo nên L. sớm vất vả lo toan mưu sinh giúp bố mẹ. Đầu năm 2011, L xin vào làm công nhân tại một công ty bánh kẹo ở Hưng Yên, thuê pḥng cùng trọ với một cô bạn đồng hương cùng công ty tại xă Bạch Lam, huyện Mỹ Hào. Tại đây, bà chủ tên Hằng luôn tỏ ra quan tâm đặc biệt đến L. Bà Hằng khoe có người quen làm công ty điện tử tại Quảng Ninh, có ư muốn giúp L. giới thiệu L. vào làm với mức lương cao, công việc nhẹ nhàng.
|
Mẹ con L. tại bệnh viện tâm thần |
Một ngày, bà Hằng đưa L. đến công ty của người anh em theo lời bà, trên chuyến xe, sau một giấc ngủ dài, L. tỉnh dậy th́ mới biết ḿnh đang ở trên đất Trung Quốc. Khóc lóc, van xin, nài nỉ để xin được thả về nước, không được đồng ư mà ngược lại người ta lại nhốt em vào căn nhà tối cùng một số thiếu nữ Việt Nam khác. Sau đó là chuỗi ngày dài bị ngược đăi, ép buộc lao động khổ cực từ sáng sớm đến tận khuya, không cho liên lạc với bất cứ ai, mọi hoạt động đều bị theo dơi kiểm soát gắt gao.
Ngày trở về và những nỗi ám ảnh trong bệnh viện tâm thần
Thấy con gái ngày càng ít liên lạc, tháng 9/2012, ông T. (bố L.). đă vay mượn tiền bạc, ra Hưng Yên thăm con gái, bà chủ trọ bảo là L. đă bỏ đi đâu từ vài tháng nay không biết ở đâu.
Thương thân con gái, không biết tung tích ở đâu và cũng không liên lạc được, hỏi bạn bè đồng hương cùng công ty thông tin về L. đều không ai biết. Ông T. quyết định thuê pḥng trọ ở lại t́m con gái, Bất ngờ, ông nhận được cuộc điện thoại lạ với nội dung: con gái ông đang ở Trung Quốc hưởng cuộc sống sung sướng, không phải lo lắng và cũng khuyên ông không phải t́m con gái nữa.
Sau cú điện thoại, ông T. hoảng hốt không biết phải làm ǵ và t́m con gái ở đâu ông đă liên lạc với cơ quan công an để tŕnh báo vụ việc. Số điện thoại ông nhận được được xác định mă vùng của Trung Quốc.
Ngay sau đó, lực lượng Công an Mỹ Hào cử các chiến sỹ đến nơi L. thuê trọ để xác minh, điều tra. Nghe ngóng được thông tin Công an vào cuộc nên bà Hằng đă liên lạc với đầu mối tại Trung Quốc âm thầm đưa L. về nước.
Khác với tâm trạng vui vẻ và sung sướng v́ được giải thoát. L. trở nên lầm lỳ, ít nói, không chịu gặp mọi người và cũng không ra khỏi nhà.
Khoảng đầu năm 2013, L. bắt đầu mắc chứng bệnh nói mê trong lúc ngủ và ngay cả trong lúc tỉnh khiến mọi người lo lắng. Tuy nhiên, càng về lâu th́ càng nặng hơn. Gia đ́nh phải đưa cháu ra bệnh viện Việt Đức (Hà Nội) để điều trị, nhưng bệnh t́nh không thuyên giảm.
Bà B. (mẹ em L.) kể, “Có nhiều lúc nó chui xuống gầm giường hét lên “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi”. Rồi không chịu ra cứ nằm trong đó, măi sau đó em mới giám chui ra rồi ngồi co ro bên góc nhà. Có khi ngồi nói chuyện, khi nghe nói đến chữ pḥng trọ, L. luôn miệng nói “không đi” rồi chửi bới, đập phá.…”.
Cô gái khỏe mạnh ngày nào với 49kg nhưng sau khi được giải thoát về nước đổ bệnh bây giờ chỉ c̣n chưa đây 38 kg. Gia đ́nh cũng vay mượn và bán tất cả những gi đáng giá trong nhà để điều trị cho L. nhưng t́nh trạng cô bé vẫn không hề thuyên giảm.
Hiện gia đ́nh em L. đang rất lo lắng trước t́nh trạng của L. trong khi đó gia cảnh cũng đang rơi vào cảnh hết sức khó khăn, túng quẫn v́ trước đó đă nghèo, sau khi L. mắc bệnh lại càng khốn khó hơn.
Ngô Toàn