GiadinhNet - Khi con lên 3 tuổi, người chồng không chịu được cảnh cơ cực, bần hàn nên đă bỏ đi. Người mẹ trẻ bao lần khước từ những lời gá nghĩa để tảo tần nuôi con khôn lớn những mong bù đắp thiếu thốn cho con. Vậy mà chỉ trong một lần xô xát ngoài đường, núm ruột duy nhất của bà đă bị sát hại. Mặc dù vậy, bà vẫn xin giảm án cho kẻ sát hại con ḿnh - hành động của bà đă khiến bố của kẻ sát nhân sụp xuống, vái lạy bà ngay tại phiên toà.
Nỗi đau quá lớn

Bà Tuân vật vă với nỗi đâu trong hành lang toà án.
Những giọt nước mắt xót xa và lời nói xin tha tội chết cho bị cáo Đinh Văn B́nh của người phụ nữ mang tên Tạ Thị Tuân – mẹ nạn nhân Kim Tiến Toàn tại TAND TP Hà Nội khiến tôi ṭ ṃ t́m hiểu. Ngồi phía cuối hàng ghế dành cho thân nhân người bị hại, bà Tuân co ḿnh trong chiếc áo xanh sờn cũ. Trong suốt phiên ṭa ngày hôm ấy, bà chỉ khóc. Nỗi đau mất con khiến người đàn bà quê mùa, lam lũ đến từ mảnh đất Phú Thọ gần như kiệt sức.
Bà Tạ Thị Tuân (SN 1961, ở Thụy Vân, Việt Tŕ, Phú Thọ) xuất thân khốn khó, tuổi thơ là những tháng ngày vật vă mưu sinh, không được học hành. Gần 30 tuổi, bà mới về gá duyên với một người đàn ông quê ở Hải Dương. Năm 1991, bà sinh con trai đặt tên là Kim Tiến Toàn với hy vọng sau này con ḿnh sẽ có cuộc sống tṛn đầy, viên măn, công danh vẹn toàn. Thế nhưng khi Toàn lên 3 tuổi, không chịu nổi cảnh sống bần hàn trong ngôi nhà tranh vách nứa, chồng bà rũ áo ra đi, bặt tin từ đó đến giờ.
Bà Tuân một ḿnh nuôi con, cuộc sống chưa lúc nào thôi khốn khó. Cũng có một vài người đàn ông đánh tiếng muốn về sống cùng bà để san sẻ lo toan nhưng bà đều từ chối. Qua một cuộc hôn nhân lỡ dở, bà như con chim sợ cành cong. Hơn nữa, bà cũng muốn toàn tâm toàn ư để bù đắp những thiếu hụt về t́nh cảm cho con.
Bà Tuân đưa cánh tay lau những giọt nước mắt lă chă rơi trên gương mặt đă xạm đi theo năm tháng nhớ về đứa con trai: “Toàn là đứa con có hiếu lắm, nhà một mẹ một con nhưng bất cứ việc ǵ nặng nhọc trong gia đ́nh nó cũng giành làm thay tôi. Toàn là niềm hy vọng tuổi già của tôi”. Do thời gian trước, hai mẹ con có vay mượn một khoản tiền sửa sang lại ngôi nhà để chuẩn bị cho Toàn cưới vợ nên Toàn đă xin mẹ xuống Hà Nội làm thuê để kiếm tiền trả nợ. Bà Tuân không ngờ rằng đó là lần cuối cùng bà nh́n thấy đứa con trai duy nhất.
Buổi tối định mệnh ấy là đêm 1/6/2012, Toàn cùng bạn là Nguyễn Văn Cường (SN 1990, người cùng quê Phú Thọ) rủ nhau tới Triển lăm Vân Hồ xem ca nhạc. Không đủ tiền mua vé, hai người đành ghé vào quán bia gần triển lăm. Sau khi uống hết vài cốc, thấy mọi người lục tục ra về, Toàn rủ bạn vào trong khu triển lăm. Đúng lúc Toàn đang tiến về ṭa nhà M1 th́ vô t́nh nh́n thấy nhóm của Đinh Văn B́nh (SN 1994, trú ở khu 2, thị trấn Vĩnh Lộc, huyện Vĩnh Lộc, Thanh Hóa) đang chỉ trỏ về phía ḿnh. Toàn và bạn tiến đến căn vặn B́nh, hai bên liền xảy ra xô xát. Toàn có lớn tiếng vài câu và tát B́nh một cái. Đáp trả, B́nh liền rút con dao bấm đâm liên tiếp 4 nhát vào ngực, bụng Toàn. Thấy bạn bị tấn công, Cường hoảng sợ và bỏ chạy. Nhưng B́nh tiếp tục đuổi theo và đâm Cường một nhát vào chân. Tuy được người dân đưa đi cấp cứu, nhưng v́ vết thương quá nặng, Toàn đă tử vong.
Nỗi chua xót của người mẹ cuối đời cô độc khiến bà gần như không ăn, không ngủ. Bà sợ con cô quạnh nên đêm nào bà cũng ra mộ con, vạ vật ngoài đó đến khuya mới trở về. Căn bệnh đau đầu của bà cũng từ đây mà h́nh thành, hành hạ bà mỗi ngày. Đi khám, bác sỹ bảo bà bị thần kinh thể nhẹ, mọi chuyện lúc nhớ lúc quên. Dù đă xuống bệnh viện nh́n mặt rồi tự tay tắm rửa, khâm liệm cho con, nhưng bà vẫn nhất định không tin rằng khúc ruột của ḿnh đă mất. Trong tiếng nấc, bà bảo: “Chắc thằng Toàn nó mải chơi chỉ đi loanh quanh đâu đó rồi vài hôm nữa nó sẽ về”. Cả pḥng xét xử gần như lặng đi.
Xin giảm h́nh phạt cho kẻ giết con ḿnh
Những mất mát, những đớn đau, những xót xa, những khắc khổ hằn sâu trên gương mặt đă sạm đen theo năm tháng, có những lúc tiếng khóc của bà gần như nấc, có khi lại như quặn lên thành tiếng nhưng không một chút hận thù trên gương mặt ấy. Đă có lúc, bà Tuân đi như chạy ra khỏi pḥng xử án. Khi bước chân líu ríu chạm hành lang, bà tức tưởi như chưa hề được khóc. Tiếng khóc bật ra từ lồng ngực của người đàn bà lam lũ ấy nghe chua xót.
Thế nhưng bất cứ khi nào được phép lên tiếng, chen vào tiếng khóc xé ḷng bà vẫn xin giảm h́nh phạt cho kẻ đă cầm dao sát hại con ḿnh. Ngay cả khi nghe chủ tọa phiên ṭa hỏi có yêu cầu ǵ đối với gia đ́nh hung thủ: “Con tôi vắn số! Người chết th́ cũng đă xanh cỏ rồi, người sống làm khổ nhau làm ǵ thêm nữa. Tôi cũng chả đ̣i hỏi ǵ nhiều, chỉ xin Ṭa giảm nhẹ h́nh phạt cho B́nh, để có cơ hội làm lại cuộc đời. Mẹ B́nh cũng như tôi, một đằng mất con, một đằng phải nuôi con tù tội, nỗi đau nào cũng lớn xót xa cả.…”. Ông Đinh Văn Ninh (bố của B́nh), thụp lạy bà Tuân trước hàng trăm cặp mắt của những người tham dự phiên ṭa.
Về phía B́nh, trước HĐXX, B́nh lư giải về tội ác của ḿnh: “V́ bị cáo thấy anh Toàn to khỏe hơn nên mới phải dùng dao để chống cự. Con dao đó là do lúc chiều bị cáo gọt hoa quả rồi đem đút túi quần, khi đi vội quá nên chưa kịp cất...”. Nhận ra sai lầm và nỗi đau ḿnh đem đến cho bà Tuân, B́nh cũng luống cuống quay đầu xuống phía bà Tuân nói lời tạ tội.
Xét thấy hành vi của bị cáo là đặc biệt nguy hiểm, có tính chất côn đồ, nhưng do khi phạm tội, bị cáo chưa đủ 18 tuổi nên TAND TP Hà Nội đă tuyên phạt Đinh Văn B́nh 16 năm tù.
Kết thúc phiên ṭa, nh́n bà Tuân lê những bước chân khó nhọc rời pḥng xử án, tôi trộm nghĩ rồi những năm tháng c̣n lại của cuộc đời người mẹ này sẽ cô độc trong ngôi nhà mang h́nh bóng của Toàn. Giá như những thanh niên mới lớn như B́nh bớt đi cái ngông cuồng của tuổi trẻ, th́ đâu đến nỗi người chết, kẻ vào tù, đẩy cha mẹ vào cơn bĩ cực.
Mai Ngọc