Đọc bài “Đắng ngắt ḷng mẹ trẻ liên tục phá thai con gái” tôi giật ḿnh bởi sao lại có người đồng cảnh ngộ với ḿnh đến thế. V́ muốn có con trai mà bạn Huyền chấp nhận bỏ đi một phần cơ thể ḿnh khi biết chúng là con gái. Nhưng rồi đi hết câu chuyện, tôi mới hay bạn c̣n may mắn hơn tôi gấp trăm ngàn lần.
Tôi cũng giống như bạn, và có lẽ cũng giống nhiều phụ nữ khi lấy phải người chồng là “độc đinh” trong gia đ́nh. Chồng tôi không phải trưởng họ nhưng là con một. Trước khi về nhà chồng tôi cũng đă ư thức được cái trách nhiệm ḿnh phải gánh. Người ta bảo lấy chồng nhà con một th́ trách nhiệm nặng nhất là phải sinh được con trai. Ngay khi chúng tôi chưa cưới, mẹ chồng tôi cũng đă nói với tôi điều đó. Nhưng tôi chẳng sợ, bởi tôi nghĩ bây giờ khoa học tiến bộ, muốn có con ǵ mà chẳng được.
Tôi về nhà chồng với tâm trạng hạnh phúc như bao cô dâu mới cưới khác. Muốn thời gian vợ chồng son kéo dài nên chúng tôi không vội sinh con. Chỉ tới khi mẹ chồng chính thức lên tiếng th́ hai vợ chồng mới lục tục chuẩn bị cho công cuộc săn “giai nhỏ”. Tôi c̣n hứa với mẹ chồng rằng nhất định tôi sẽ sinh cháu trai cho bà. Và c̣n mặc cả thêm rằng “nếu là cháu trai th́ mẹ phải trông giúp con đấy nhé”. Bà nh́n tôi ánh mắt dè chừng “được thế th́ tốt. Không tôi lấy vợ hai cho chồng chị đấy”. Lúc ấy tôi c̣n thách đố bà “Không phải thằng cu mẹ lấy vợ ba vợ bốn cho anh ấy cũng được”.
Kiếm kiếm t́m t́m, moi móc mọi thông tin trên mạng từ khoa học cho tới mẹo dân gian. Tôi in ra thành một quyển để chồng cùng đọc rồi hai vợ chồng áp dụng một cách nghiêm ngặt. Tôi cứ vô tư như không có một áp lực ǵ và chẳng hề suy nghĩ xem nếu sinh con gái th́ tôi sẽ thế nào. Không hiểu sao khi ấy tôi lại tự tin đến thế.
Đầu óc tôi chỉ nghĩ về những “lợi ích” khi sinh được thằng cu của ḿnh. Nghĩ lại toàn là những thứ có lợi cho bản thân. Nào là sẽ được hưởng tài sản (nhà chồng tôi giàu có), sẽ được gia đ́nh chồng và cả họ hàng phải nể trọng. V́ ông bác trưởng họ nhà tôi không có cháu trai nối dơi, đương nhiên nếu tôi sinh được con trai th́ nó sẽ ngồi vào cái danh kia. Càng nghĩ tôi càng thấy háo hức mong cho thật nhanh đến ngày ấy.
Que thử thai hiện lên hai vạch, tôi vui sướng v́ bước đầu đă có kết quả. Từ nay tôi chỉ phải đếm từng ngày cho tới khi con tôi được mười hai tuần tuổi như lời bác sĩ “lúc ấy là biết thằng cu hay con hĩm”. Rồi ngày ấy cũng đến, tôi bước lên cái giường khám cảm giác hồi hộp chưa bao giờ lại cao đến thế. Tim tôi muốn xổ tung khỏi lồng ngực khi bà bác sĩ bảo “Đă biết giới tính rồi nhé”. Thế nhưng chưa kịp vui hết một giây th́ “ái chà, vịt giời rồi”. Câu nói tiếp theo của bà khiến tôi chết lặng như kẻ trên mây rơi xuống mặt đất.
Ảnh minh họa. Nguồn: 24h
Cố gắng lắm hôm ấy tôi mới về được đến nhà. Vừa nh́n cái vẻ mặt thất thần của tôi mẹ chồng cũng đă đoán được sự thật. Tôi cũng chằng giấu bà làm ǵ, chỉ không cho chồng tôi biết. Và có lẽ cũng v́ thất vọng, bà bắt đầu nhiếc móc tôi. Rồi tôi, chính tôi đă bày ra cái cách là bỏ thai để đợi đến khi thằng cháu của bà xuất hiện. Bà ngây ra một lúc rồi cũng gật đầu đồng ư với điều kiện là sẽ giấu chồng tôi. Nếu anh có hỏi sẽ bảo rằng thai tôi bị dị tật không giữ được.
Nhưng số tôi thật quá không may. Người ta bỏ thai bao lần chẳng sao. Vậy mà chỉ một lần, tôi bị viêm vùng chậu và mất hoàn toàn khả năng làm mẹ. Tôi nằm viện chỉ có chồng bên cạnh c̣n mẹ chồng th́ bỏ mặc không quan tâm. Chồng tôi trách mẹ “con dâu khổ thế mà mẹ không quan tâm” (anh vẫn tưởng tôi đau đớn v́ vừa mất con lại không thể làm mẹ). Đă ngứa mắt v́ tôi lại bị con trai trách móc. Bà lồng lộn lên rồi xa xả với chồng tôi rằng “nó giết con nó, loại độc ác bị như thế cũng đáng”.
Đúng là tôi đáng bị như vậy thật nhưng chính bà cũng đồng lơa với tôi cơ mà? Nhưng sức đâu mà đôi co, đến nước này tôi kệ sự việc đến đâu th́ đến. Từ hôm biết sự thật chồng tôi thay đổi hẳn thái độ. Anh coi như tôi không tồn tại và mẹ chồng th́ suốt ngày ra rả bảo tôi cút đi để con trai bà lấy vợ khác. Quá đau đớn, tôi xách vali khỏi nhà để bà toại nguyện. Và chỉ thời gian ngắn, sau chồng tôi có vợ mới.
Tôi trách bản thân ḿnh, hận cái tư tưởng trọng nam khinh nữ. Chỉ tại nó mà tôi ra nông nỗi này.
Thu Hà(Bắc Ninh)