Người cha thề độc, dù thế nào đi nữa vẫn kiên quyết giam con trai trong pḥng kín. Nếu chính quyền thả đứa con ra, ông sẽ uống thuốc rầy tự vẫn.
Căn nhà chằng dây xích mà người cha dùng để nhốt con. (Ảnh minh họa) Đến thời điểm được chính quyền địa phương can thiệp th́ nạn nhân đă bị nhốt gần hai mươi năm trời, lâu đến nỗi chân bước đi không vững. Câu chuyện cay đắng trên xảy ra tại gia đ́nh ông Nguyễn Văn Non (61, ngụ ấp Long Tân, xă Long Giang, huyện Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh) “nổi sóng” dư luận địa phương nhiều ngày qua.
Ông Non quê gốc ở Thái B́nh, trước khi chuyển về ấp Long Tân, xă Long Giang sinh sống vào tháng 2/2012, đă cư ngụ tại địa phương khác là xă Long Chữ nhiều năm. Hiện trong gia đ́nh chỉ có ông Non và người con trai bị nhốt.
Cha bịt thép gai cửa pḥng nhốt con suốt hai năm
Qua thông tin phản ánh dồn dập của người địa phương, ngày 14/5 vừa qua, chính quyền xă Long Giang đă lập đoàn cán bộ đến tiến hành can thiệp, giải cứu anh Nguyễn Văn Cao (SN 1978) là con ruột ông Nguyễn Văn Non tại chính nhà riêng của ḿnh.
Phó chủ tịch UBND xă Long Giang, ông Nguyễn Văn Hải xác nhận, sự việc đă diễn ra một thời gian dài. Nhiều lần người dân đă bức xúc đến UBND xă tŕnh báo việc ông Non giam cầm, ngược đăi con ruột ḿnh, khiến chính quyền nơi này nhiều lần can thiệp.
Đây không phải lần đầu tiên anh Cao bị cha đẻ nhốt trong pḥng kín rộng chừng 10m2, xung quanh các cửa đều bọc thêm lớp thép gai nhằm ngăn cản người bị “cầm tù” bỏ trốn. Trước đó 3 tháng, chính quyền sở tại từng vào tận nhà ông Non can thiệp, buộc ông phải thả tự do cho con. Biên bản cam kết không tái phạm cũng đă được lập. “Căn pḥng kín mít, không điện chiếu sáng, không giường. Nhà vệ sinh được xây trong góc pḥng. Duy nhất ở cửa, chủ nhà chừa cái lỗ nhỏ để đưa thức ăn, nước uống vào bên trong hàng ngày. Mọi sinh hoạt của nạn nhân gói gọn trong căn pḥng chật hẹp này, mỗi lần mở pḥng mùi hôi thối lại bốc lên nồng nặc“, vị lănh đạo xă xác nhận.
Ông Non không những nhốt con trai mà c̣n bỏ đói tới 5 ngày khiến nạn nhân phải đập cửa cầu cứu. (H́nh minh họa)
Dù được giải cứu, nhưng sau đó chừng hơn tháng, người dân địa phương lại phản ánh lên chính quyền việc ông Non vẫn tiếp diễn hành vi giam cầm, ngược đăi con. Các ban ngành xă Long Giang lại lần nữa vận động, can thiệp buộc chủ nhà thả tự do cho nạn nhân.
Tuy nhiên, những tờ cam kết vô giá trị, vừa từ trụ sở UBND xă trở về, ông Non lại đưa đứa con đă 36 tuổi vào pḥng rồi khóa trái cửa, mặc cho sức ép dư luận. Lần gần đây nhất, ông Non không những
nhốt con trai mà c̣n bỏ đói tới 5 ngày khiến nạn nhân phải đập cửa cầu cứu, sau đó được công an xă giải cứu vào ngày 14/5 vừa qua.
Anh Phạm Văn Bửu, cán bộ Lao động – Thương binh xă hội xă Long Giang cho hay, trước đây khi c̣n sinh sống ở xă Long Chữ, ông Non cũng đă nhốt con như hiện tại. Kể từ khi người dân phát hiện, lên án mạnh mẽ, nạn nhân đă bị cha ruột giam cầm gần hai mươi năm trời. Do căn pḥng nhốt người nằm sâu bên trong nhà, lại luôn đóng kín cửa nên hầu như không ai biết sự việc, đến khi nhân viên thu tiền điện vô t́nh “phanh phui” ra.Cũng theo lời cán bộ xă, người cha c̣n có dự định đào hầm sâu 2m ngay trong nhà rồi hàn lồng sắt để nhốt con trai dưới ḷng đất. Tuy nhiên, chính quyền địa phương kịp thời căn ngăn, giải cứu nạn nhân trước khi dự định nhẫn tâm được hiện thực hóa. “Không chỉ bị giam cầm, anh Cao c̣n bị xích chân, bị người nhà đánh đập gây thương tích ở vùng chân, vùng lưng. Hôm được mời ra trụ sở xă để làm việc, nạn nhân bước đi khập khễng vừa do thoái hóa, vừa do bị giam cầm lâu không đi lại được, vừa đói đến kiệt sức. Giải thích chuyện đă giam, c̣n bỏ đói con, ông Non cho biết “do tuổi già nên nhiều lúc quên”, cán bộ xă cho biết.
Người cha phân trần chuyện bị con trai “nhiều lần giết hụt”
Nhóm phóng viên đă t́m đến “nhà tù bất đắc dĩ” nêu trên để t́m hiểu sự việc. Ngôi nhà ống bề ngang khoảng 3,5m, dài khoảng 15m, được chia làm 3 pḥng quả là khá thuận tiện để thiết kế “nhà tù bí mật”. Khách đến chơi khó có thể phát hiện ra bí mật này. Muốn xem “nhà tù”, phải bước qua pḥng khách và pḥng ngủ. Căn pḥng giam cầm nằm bên trong cùng, nhỏ xíu, luôn đóng cửa im ỉm.
Tiếp xúc với phóng viên, người cha đang trở thành tâm điểm dư luận địa phương bàn tán thừa nhận chuyện xây pḥng giam con suốt một thời gian dài. Ông Non cho hay, Cao là con thứ hai trong gia đ́nh, đă có vợ và một đứa con nay tṛn 13 tuổi. Tuy nhiên, v́ không chịu đựng được tính t́nh lúc say lúc tỉnh của chồng, con dâu ông đă mang con bỏ đi nơi khác sinh sống.
Giải thích lư do v́ sao giam con suốt thời gian dài như vậy, ông Non kể lại trước đây khi gia đ́nh c̣n sống ở Thái B́nh, con trai ḿnh vốn ngoan hiền, nhưng đến năm 18 tuổi đột nhiên giở chứng biến thành người “tưng tửng”.
Nguyên nhân, theo ông Non, có thể thời gian này con ông đi bốc vác than tại Quảng Ninh, bị các băng nhóm ở đây đánh đập dẫn đến “chạm dây thần kinh nào đó”. Mặc dù gia đ́nh đă đưa đi khắp các bệnh viện, y học vẫn bó tay. Mượn cả đến yếu tố tâm linh nên mời “thầy pháp” cúng bái, bệnh t́nh vẫn không hề thuyên giảm. Từ khi đứa con thay tính đổi nết, gia đ́nh ông rơi vào cảnh khốn khổ, đă kiệt quệ tiền bạc chữa bệnh, cúng bái, c̣n thường bị hàng xóm than phiền v́ bị Cao quậy phá gây mất trật tự địa phương.
Năm 1996, cả gia đ́nh chuyển vào miền Nam sinh sống với hy vọng sẽ gặp được “thầy y” chữa khỏi bệnh cho con trai ḿnh. Lúc đầu, Cao sống cùng gia đ́nh chị gái, nhưng do quậy phá quá mức nên bị đuổi, mới trở về sống với cha tại căn nhà mới xây đầu năm 2012.
Theo lời ông Non, con trai ḿnh bị bệnh động kinh, mỗi lần con lên cơn luôn gây gổ đánh đập mọi người xung quanh. Ông lăo cho hay, bản thân ông từng nhiều lần bị chính con trai “giết hụt”, bằng chứng rơ ràng nhất là vết sẹo trên đầu, nên ông đâm ra lo sợ, luôn cảnh giác đề pḥng. “Bởi vậy tôi mới xây pḥng nhốt con, chứ làm thế cũng xót ḷng lắm. Thử hỏi giờ chỉ hai bố con, tôi lại tuổi già sức yếu, lỡ nó giở chứng hành động quá khích làm sao trở tay kịp”, người cha phân trần.
Thế nhưng tŕnh bày chuyện gia đ́nh, ông Non không ngừng luận tội, dùng lời lẽ mắng mỏ con như: “Bản tính nó ham chơi bời, đua đ̣i nên mới sinh ra như thế. Nó hận tôi lắm v́ bắt nó phải nghỉ học từ lớp 9, căn nguyên mọi việc đều xuất phát từ đây. Nhưng hồi đó nhà đông người, hoàn cảnh khó khăn, lấy tiền đâu mà tôi cho nó học tiếp”.
Người cha kiên quyết thề rằng, dù chính quyền can thiệp thế nào, ông vẫn nhốt con trai trong pḥng kín “nhằm đảm bảo an toàn cho bản thân và hàng xóm”. Nếu cá nhân, đoàn thể nào buộc ông thả con, th́ phải đứng ra chịu mọi trách nhiệm nếu anh Cao gây hậu quả xấu. Thậm chí có lần ông Non cầm chai thuốc rầy tuyên bố, nếu bắt ông thả con, sẽ uống thuốc tự vẫn ngay lập tức. Ông nói: “Thả nó ra, trước sau ǵ ông cũng chết, chi bằng chết quách cho xong”.
Nghịch lư hơn ở chỗ khi được hỏi tại sao không đưa con đến các trung tâm điều trị bệnh tâm thần, người cha chép miệng rằng “dù mang bệnh nhưng con trai tôi ăn nói khôn ngoan, luôn cư xử như người b́nh thường nên vào trung tâm nào, người ta đều trả về sớm”. Kết quả giám định tại Bệnh viện đa khoa Tây Ninh ngay sau khi được giải cứu ngày 14/5 kết luận rằng Nguyễn Văn Cao bị rối loạn tâm thần nhẹ, có khả năng chữa trị thành công.
Theo PL&TĐ