Chết mùa trồng mía, chẳng còn cách nào khác, Bùi Văn Vừn ở huyện Lạc Sơn (Hòa Bình) đành phải dắt díu vợ con lang thang lên TP Hòa Bình hành nghề xiếc rong, kiếm sống qua ngày.
Câu chuyện muốn gắn bó với nghề nông, muốn mưu sinh bằng lao động chấp nhận vất vả của Vừn dường như đã trở thành xa vời khi hàng nông sản bản anh làm ra luôn lâm vào nghịch cảnh được mùa - mất giá và được giá - mất mùa.

Mấy ngón nghề xiếc Vừn học được của bố lúc sinh thời. Vừn diễn xiếc xin tất cả từ tiền nong đến quần áo

Sự đầu tư kỹ càng nhất trong nghề xiếc của Vừn là mạnh dạn chụp 1 tấm hình với giá 15 nghìn đồng, treo ở đầu xe đạp để quảng bá

Vừn trình diễn màn dùng răng nhấc bổng chiếc xe đạp của mình lên

Còn ngón nghề quay đĩa trên dao Vừn luyện tập được ngay trên cánh đồng mía. Con dao mà Vừn trình diễn cũng là con dao phát mía.

Bố con Vừn phải trình diễn tiết mục như con đi trên bụng bố

Ngón nghề sở trường của Vừn là quay đĩa, bát trên que

Những lúc rảnh rỗi, Vừn truyền nghề cho vợ. Vừn bảo:“Không còn đường về quê trồng mía nữa rồi, vợ học nghề để tháng sau cả nhà xuống Hà Nội làm nghề xiếc rong xem cuộc sống có khấm khá hơn không?”

Đôi dép cọc cạch mà con gái Vừn đi là thành quả xin được, ghép lại

Vợ chồng Vừn phân vân đứng trước của hàng thịt sau khi kiểm kê thành quả lao động một ngày.
Theo An Ninh Thủ Đô