Người Trung Quốc tựa hồ không có tự tôn nên đối với nhau rất khó có được một quan niệm b́nh đẳng - đây là nhận định của nhà văn, nhà báo, sử gia Bá Dương.
Người Trung Quốc tựa hồ không có tự tôn nên đối với nhau rất khó có được một quan niệm b́nh đẳng. Nếu anh không phải là chủ nhân của tôi th́ tôi là chủ nhân của anh - t́nh h́nh này đưa đến một tâm trạng vừa bế tắc vừa không thể nhận sai lầm của ḿnh. Mà sai lầm vẫn tiếp diễn hoài lại gây ra một năo trạng sợ sệt.
Hăy lấy một ví dụ :
Tôi có một người bạn ở Đài Loan mắc bệnh nặng phải đem vào bệnh viện trung tâm, bác sĩ tiếp bao nhiêu ống thuốc mới cứu sống được. Hai ba hôm sau người nhà thấy tiền nhà thương này quá đắt muốn chuyển anh sang một bệnh viện b́nh dân, đến nói chuyện với bác sĩ điều trị.
Ông này nghe thế nổi trận lôi đ́nh: "
Cứu sống ông ấy chẳng phải là chuyện dễ, bây giờ lại muốn đổi bệnh viện à?". Nói xong sai người rút hết các ống thuốc ra làm bệnh nhân suưt nữa mất mạng.
Anh bạn lúc kể với tôi chuyện này trong ḷng vẫn c̣n đầy bi hận. Tôi nói với anh: "
Anh cho tôi biết tên tay bác sĩ ấy đi, tôi viết một bài vạch mặt nó ra". Anh ta giật bắn ḿnh, vội nói: "
Ấy! Anh đừng bộp chộp, hiếu sự. Nếu biết thế này tôi đă chẳng kể cho anh nghe làm ǵ!".
Nghe thế tôi muốn điên lên. Tôi bảo: "
Anh sợ cái ǵ? Nó giỏi lắm th́ cũng chỉ là bác sĩ thôi. Nếu anh bị bệnh lại, anh không gọi nó đến th́ thôi chứ chả nhẽ nó lại cứ đến trị bệnh cho anh để báo thù à? Nếu có chuyện ǵ th́ tôi đối phó với nó chứ can dự ǵ anh. Bài viết là do tôi, tôi không sợ th́ anh sợ ǵ?".
Bạn tôi bảo: "
Anh là đồ bạt mạng!".
Tôi tưởng thế nào! Thay v́ khen ngợi sự can đảm của tôi th́ anh lại đi chê trách tôi. Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề của riêng ḿnh anh, anh lại là bạn rất thân của tôi, anh cũng là người rất tốt, anh nói thế chỉ v́ anh muốn bảo vệ tôi, không muốn cho tôi đi chuốc họa vào thân.
Đấy chính là cái năo trạng sợ sệt, sợ sệt đủ mọi thứ trên đời mà tôi muốn nói.
Nhớ lại lần đầu tôi đi Mỹ, ở New York có một vụ án, một người Hoa bị bắn thọ thương, hung thủ bị bắt, nhưng nạn nhân lại không dám nhận diện.
Mọi người Trung Quốc đều sợ sệt đến độ không c̣n biết quyền lợi ḿnh là ǵ th́ làm sao c̣n biết đấu tranh, ǵn giữ nó được? Mỗi khi gặp một chuyện ǵ xảy ra y nhiên lại nói: "Bỏ qua cho rồi!"
Mấy chữ " bỏ qua cho rồi " này đă giết hại không biết bao nhiêu người Trung Quốc và đă biến dân tộc Trung Quốc thành một dân tộc hèn mọn.
Giả sử tôi là một người nước ngoài hoặc một bạo chúa, đối với loại dân tộc như thế, nếu tôi không ngược đăi nó th́ trời cũng không dung tôi.
Cái năo trạng hăi sợ này đă nuôi dưỡng bao nhiêu bạo chúa, làm tổ ấm cho bao nhiêu bạo quan. V́ vậy bạo chúa bạo quan ở Trung Quốc không bao giờ bị tiêu diệt.
Trong truyền thống văn hóa Trung Quốc, các vị có thể xem ở "Tư trị thông giám" (Một pho sử của Tư Mă Quang tóm hết chuyện hơn 2.000 năm để làm gương cho người đời sau), cái việc bo bo giữ ḿnh đă được xem là kim chỉ nam và nhấn mạnh năm lần bảy lượt. Bạo chúa, bạo quan cũng chỉ cần dân chúng cứ bo bo giữ ḿnh là được, cho nên người Trung Quốc mới càng ngày càng khốn đốn đến như thế.
TM