(Kienthuc.net.vn) - Xem phim có đoạn cô gái từ thế kỷ XXI trở lại thế kỷ XVI - XVII, thành một người khác, sống một cuộc đời khác, yêu một chàng trai khác...
Ảnh minh họa.
Khi có cơ hội để trở về hiện tại, với bà mẹ đang đau khổ đến phát bệnh v́ mất con... th́ cô gái lại băn khoăn lựa chọn. Các con tôi xem phim đến đoạn đó đều đồng thanh nói: "Ở lại". Và cô ấy ở lại thật.
Xem cảnh đấy tôi thấy tủi thân quá. Hoá ra cha mẹ nuôi con khó nhọc, bao chăm chút, bao lo lắng để đến khi lớn lên, khi đủ lông đủ cánh, nó sẽ bay đi, không ǵ níu giữ lại được. Thực tế là thế, không thể nào tránh khỏi.
Tôi quen một bác đă cao tuổi. Hai ông bà sống ở Việt Nam, c̣n gia đ́nh các con đều ở nước ngoài. Bác bảo cũng buồn lắm, nhất là dịp Tết, nh́n nhà người ta con cháu quây quần, nhà ḿnh th́ vắng vẻ. Bây giờ c̣n sức khoẻ, một năm cũng sang thăm con cháu được 1 lần. Chứ vài năm nữa chắc không thể đi được. Cũng không thể sang sống với con cháu được. Bác cũng xác định, c̣n ông c̣n bà th́ c̣n đỡ, chứ khi một trong hai người ra đi, th́ người kia chắc phải vào nhà dưỡng lăo. Ḿnh phải tự lo, tự sắp xếp cuộc sống của ḿnh, không nên trông chờ vào con cái v́ như thế khác nào trút gánh nặng lên các con.
Nhưng đâu phải ai cũng có điều kiện để tự lập như hai bác. Bởi v́ tâm lư phổ biến của người Việt Nam vẫn là sinh con để có chỗ dựa lúc về già. V́ vậy, có ǵ cũng dồn hết cho con, hy sinh hết cho con, có nhà có đất cũng bán hết để cho con lập nghiệp... chỉ mong khi về già có chỗ mà nương tựa. Nhưng nhiều khi lại chẳng ở được với nhau, lúc hiểu ra th́ đă trắng tay, có muốn tự lo cho ḿnh cũng đă quá muộn.
Có lần tôi viết bài về một bà cụ 90 tuổi, cả đời bà buôn bán ngoài chợ, giờ bà sống an nhàn tự tại v́ chẳng phải nhờ vào con nào. Bà kể, ngay từ khi c̣n trẻ ḿnh lo cho các con nhưng bao giờ cũng phải dành ra một khoản để lo cho ḿnh khi về già. Không ǵ khổ bằng phải sống nhờ vào con cái. Đó là một sự sáng suốt.
Trong bài viết tâm sự tuổi già mà các cụ vẫn truyền tay nhau đọc có đoạn: Nhà của cha mẹ là nhà con, nhưng nhà con không phải là nhà cha mẹ. Nghe buồn thật, nhưng mà đúng. Bởi v́ nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi.
Minh Anh