Nó chẳng thấy mảy may rung động hay hả hê, chỉ thương cho đứa trẻ. Âu cô vợ hai cũng là kẻ nh́n xa trông rộng, rời bỏ gă chỉ sau có hơn một năm chung sống, c̣n nó th́ phải nhùng nhằng mất những ba năm.
Ngày ấy giá nhà chồng được một ai đó đứng về lẽ phải thôi, nó chẳng cần họ đứng về phía nó, chỉ mong họ nghĩ cho con cháu ḿnh, chống lại cái điều xấu xa ngày ngày vẫn hiển hiện, cố gạt bỏ đi, làm thui chột đi những giả tạo, vô học ấy, th́ nó đă gắng ngậm đắng nuốt cay, nỗ lực hết ḿnh để vực dậy gia đ́nh nhỏ trên bờ vực thẳm.
Nhưng không, lúc nào anh ta cũng được cưng chiều v́ có học hơn thằng em mải chơi, có công ăn việc làm hẳn hoi nhất nhà. Khi bắt được quả tang anh ta qua lại với một người, lừa họ là vẫn “độc thân vui vẻ”, nó chỉ ra, những mong người lớn phân giải, khuyên nhủ, th́ họ quát nó “làm mất mặt chồng”. Mẹ anh ta bênh con, mắng nó xối xả: “Nó có trăng hoa thật th́ cũng chỉ là ong bướm qua đường, t́m thú vui và những thứ ở nhà bị thiếu, c̣n cô đă trọn đạo làm vợ của ḿnh hay chưa?” những lời cay nghiệt ấy nó chẳng thể quên.
Bởi lúc nào anh ta cũng huênh hoang, nói rằng nỗi đau khổ lớn nhất đời là không bỏ được vợ, v́ thương con, nên giờ ước nguyện chắc thỏa gấp đôi…
Hồi đang yên đang lành ở thành phố, anh ta bắt nó về quê với bố mẹ chồng, hàng ngày bắt xe buưt đi làm, để có người trông con, dù nó gắng phản đối. Nó về đó càng thêm cám cảnh về người chồng độc đoán, lười biếng và người thân của anh ta.
Cô vợ hai này th́ “có chết cũng không về làm dâu”, dù ở thành phố cô ấy chẳng có việc làm, cưới về cũng chửa đến năm tháng rồi. Nó cho rằng cô nàng can đảm, cương quyết hơn nó, thế là tốt, vậy mà rốt cục vẫn chung số phận bỏ chồng.
Giờ nó hiểu, ở chung hay riêng không quan trọng bằng việc người chồng của ḿnh thế nào. Bố mẹ chồng tốt hay xấu chỉ là điểm để cộng hoặc trừ thôi, không hề có ư nghĩa tiên quyết.
Nghe nói anh ta cũng chẳng thèm nuôi đứa con thứ hai này để c̣n rảnh thời gian rong chơi, cặp kè với một chị cứng tuổi cũng hai đời chồng và hai đứa con, chung chí hướng “già nhân ngăi, non vợ chồng”, đỡ lằng nhằng về pháp luật. Có lẽ anh ta đă hiểu, chỉ tờ giấy mỏng manh đâu thể giúp được hai con người khác biệt cùng chung sống.
Thủy Hường