Sáng nay tiết trời Sài G̣n thật lạ : gió lành lạnh,trời âm u như mùa thu Hà Nội. Vậy nhưng đừng tưởng cô Phượng cave sẽ hát ư ử :” Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi…trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi…”. Ngược lại cô cười hắc hắc coi thằng Bảy xe ôm diễn tấu hài:
“Này bà con ơi…tôi ra đây có phải xưng danh không nhỉ ?”
Lập tức gă Kư Quèn lên tiếng :
“ Không xưng danh ai biết ai là ai ?”
Thằng Bảy xe ôm ỏn ẻn:
“ Vậy th́ tôi xin thưa…tôi tên Ba, đại tá hưu đây…”
Cũng may ông đại tá hưu vắng mặt nên thằng Bảy xe ôm tha hồ bốc phét. Nó kể cách nay 10 năm đại tá hưu mua căn nhà xập xệ trong xóm , bà con qua lại cứ lắc đầu :” rơ khổ, đại tá hưu mà ở cái nhà thua thằng xe ôm”. Ông đại tá hưu th́ cứ phân bua :” tôi về với nhân dân…tôi về với nhân dân…”. Thế rồi ông sống khép kín cùng cô vợ trẻ mới ngoài hai mươi, b́nh dị như bà con lối xóm, chỉ khác cứ vào ngày Quốc khánh , Quốc tế lao động…độc trọi có mỗi nhà ông treo quốc kỳ, c̣n cả xóm cứ tảng lờ như không. Rồi cũng chỉ được vài năm , thấy “xa rời quần chúng” quá ông cũng dẹp luôn.
Thế rồi như có cây đũa thần gơ vào người , chỉ sau bốn năm, ông đại tá hưu bỗng biến thành người khác. Ong nhậu tối ngày, mặt mũi đỏ ké, cười nói oang oang , bặm trợn chứ chẳng khép nép hiền lành . Kỳ lạ hơn, chẳng hiểu tiền đâu ra, ông cho đập nhà cũ, xây lên 4 tầng lầu cao chót vót . Ngày lễ tết không treo cờ th́ đă đành, thỉnh thoảng từ đám nhậu ồn ào bên nhà ông vẳng sang, tiếng ông oang oang :
” Từ nay tao đéo sợ thằng nào. Bí thơ, Chủ tịch chẳng là con cặc ǵ , thằng nào cũng “ăn “ hết”, cứ ǵ tao …”
Thế rồi cất nhà xong, ông khuân về ùn ùn nào ti vi LCD khổ lớn, nào máy lạnh hai cục, nào xa lông, sập gụ, tủ gương…toàn hàng cao cấp , ba thứ đồ second hand, ông bán tuốt luốt. Cô vợ trẻ cũng tân trang triệt để, tóc nhuộm hoe hoe,môi xăm đỏ chót, xe Nouvo trắng đen, đập hộp, Nokia xịn , ví Louis Vuitton, giày Gucci…tóm lại toàn hàng hiệu. Sống thượng lưu vậy nhưng ông rất hoà ḿnh với quần chúng, dàn nhạc Mỹ 15 ngàn USD chơi toàn…cải lương, vọng cổ, dứt khoát không mở ba thứ nhạc tây lai căng, giật cục. Rồi quỹ xoá đói giảm nghèo ông đóng góp gấp chục người thường , giả tỷ hạng nghèo như bà Năm củ cải góp 3 ngàn th́ ông xoẹt luôn ra tờ 5 chục, cười hà hà :” Tôi vốn từ nhân dân lao động mà ra, giờ lại về với nhân dân lao động”.
“Diễn” tới đây, thằng Bảy xe ôm hỏi :
“ Đố biết sao ông đại tá hưu giàu nhanh vậy ?”
Chị Gái hủ tíu :
“ Chắc ổng trúng số quá…”
Gă Kư Quèn trề môi :
“ Số đâu mà trúng. Chắc chắn hồi đương chức chả “thụt két” gửi nhà băng nước ngoài, mấy năm rồi nghe ngóng, giờ thấy “êm”, hạ cánh an toàn mới rút ra xài.”
Mọi người ồn ào căi nhau bất chợt cô Phượng cave hắng giọng :
“ Ḱa…chú Ba tới ḱa…”
Thằng Bảy xe ôm nín bặt, chạy vội về bàn ngoáy ngoáy ly càphê đá vẻ chăm chú lắm làm cả quán cười rộ. Ông đại tá hưu hất hàm :
“ Chuyện ǵ cười dữ vậy…”
Cô Phượng cave lấp liếm :
“| À…chuyện “ngân hàng ḅ” tối qua tivi mới đưa, giờ chiếu lại ḱa…”
Ông đại tá hưu gật gật :
“ Phải rồi…phải rồi…đó là chủ trương lớn của đảng giúp đồng bào miền núi tiến kịp miền xuôi…”
Thằng Bảy xe ôm thắc mắc :
“ Miền núi lấy đâu ra ruộng mà tặng ḅ ?”
Gă Ky Quèn chen ngang :
“| Ơ cái thằng ngu… tặng ḅ cho bà con không dùng cày th́ thịt bán cho nhà hàng chớ sao ?”
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Tao thấy miền núi họ nuôi dê nhiều lắm…sao đảng nhà nước không lập “ ngân hàng dê” ?”
Thừng Bảy xe ôm cười hô hố :
“ Nếu lập ngân hàng dê chị Phượng cúng hẳn một “sư phụ” cỡ cụ …”
Cô Phượng cave rút guốc ném vào mặt thằng Bảy xe ôm làm nó la oai oái. Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Tụi bay toàn bàn chuyện tào lao…”
Gă Ky Quèn cao giọng :
“ Không bàn chuyện tào lao th́ bàn chuyện ǵ ? À thôi phải rồi bàn chuyện người có công với cách mạng ở Lâm Đồng tự thiêu v́ cưỡng chế oan …”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Xuyên tạc…người có công với cách mạng là vốn quư của đảng , được đăi ngộ xứng đáng làm ǵ có chuyện tự thiêu ?”
Gă Ky Quèn căi :
“ Ủa vậy chú Ba không biết, mới sáng nay cô con gái người tự thiêu tên Kiều mang bát nhang và di ảnh cha tới Văn pḥng chính phủ khiếu kiện ḱa…”
Nói rồi gă Ky Quèn rút ngay máy h́nh chụp trên mạng cô Kiều ôm h́nh cha làm ông đại tá hưu ắng cổ không căi , đâm nổi sùng :
“ Sao không làm đơn ra xă, ra huyện ? Ai cho phép tự thiêu ?”
Cô Phượng cave tṛn mắt :
“ Ủa ! Tự thiêu cũng phải xin phép hả chú Ba ? Vậy cơ quan nào cấp giấy phép tự thiêu. Chắc đảng bộ xă quá…”
Cả quán cười ồ. Ông đại tá hưu mặt đỏ lựng.
Nguồn: Hẻm buôn chuyện, blog Nhật Tuấn