Lương Vũ đế tuyên bố tuyệt dục, rồi "lánh xa nữ sắc" suốt 40 năm để tu hành.
Theo “Lương sử”, Lương Vũ đế (464 - 549), tên thật là Tiêu Diễn, tự Thúc Đạt, tiểu tự là Luyện Nhi. Ông trị v́ thiên hạ từ năm 502 đến năm 549 và là vị hoàng đế khai lập ra nhà Lương, Trung Quốc. Dưới sự trị v́ của Vũ đế, giang sơn xă tắc phát triển cực thịnh. “Tư trị thông giám” c̣n chép rơ, vị vua này thông thạo văn chương, nghệ thuật. Bắn cung, cưỡi ngựa, ông đều xuất chúng. Đến cả thuyết âm dương ngũ hành, Lương Vũ đế cũng rất mực tỏ tường. Thiên hạ bấy giờ thường gọi ông cùng 7 thư sinh nổi danh thiên hạ cùng thời là “bát hữu” (tám người bạn).
Ông cũng được biết đến là một trong những minh quân sống lâu nhất thời phong kiến Trung Quốc. Tuổi thọ của Lương Vũ đế chỉ đứng sau Càn Long – vị hoàng đế nổi tiếng nhà Thanh.
Tuy sở hữu cả ngàn cung tần mỹ nữ dập d́u sớm tối trong cung, nhưng vị vua này vẫn quyết “tuyệt giao” với sắc dục suốt 40 năm. Vào năm Thiên Giám thứ 12 (tức năm 513), Lương Vũ đế dù chưa tới 50 tuổi đă chính thức “tuyệt dục”. Kể từ đó cho tới cuối đời, ông sống thanh tịnh, không màng nữ sắc. Sự quả quyết ấy khiến ông trở thành vị hoàng đế “nhịn sex” lâu nhất trong lịch sử phong kiến Trung Quốc.
Chân dung Lương Vũ đế Tiêu Diễn
Ai cũng biết, thời trẻ, Lương Vũ đế là vị hoàng đế rất coi trọng chuyện pḥng the. Với ông, ân ái là một giải pháp hữu hiệu để kiện tráng thân thể, lợi cho khí huyết, tim gan. Tới khi tôn sùng Phật giáo, ăn chay niệm Phật hằng ngày, đấng quân vương này vẫn không từ bỏ thú vui hoan lạc giường chiếu cùng đám mỹ nữ. Sau đó ít lâu, long thể Vũ đế trở nên suy nhược, yếu ớt. Kể từ lúc ấy, Lương Vũ đế quyết đoạn tuyệt với thú vui tầm thường xưa kia.
Theo nhà nghiên cứu Nghê Phương Lục trong cuốn "Những bí mật của bậc đế vương" của NXB Nhân dân Hồ Bắc, nguyên nhân “tuyệt dục” của vị vua 4 lần đi tu bất thành không phải v́ muốn giữ thân trong sạch để ăn chay niệm Phật, mà xuất phát từ vấn đề sinh lư và sức khỏe. Nói cách khác, 40 năm không ngó ngàng đến chuyện ân ái đích thị là do những trục trặc khó nói về khả năng t́nh dục. Ở điểm này, chính Lương Vũ đế Tiêu Diễn cũng thừa nhận.
Theo lời thuật của nhà vua trong “Tịnh Nghiệp Phú”, ông phát hiện ra loại thuốc bí mật do Diêu Bồ Đề (Tiêu Diễn phủ nhận Diêu Bồ Đề biết rơ “bệnh t́nh” của ḿnh) kê cho không chỉ có tác dụng bổ dưỡng mà c̣n để tráng dương cường thận. Nhưng uống vào bệnh t́nh càng tăng, không trị nổi “tứ thể tiểu ác”. “Tiểu ác” ở đây không phải là loại bệnh thông thường. Theo tác giả Nghê Phương Lục, điều này ám chỉ những rắc rối về t́nh dục mà bậc đế vương đang phải gánh chịu. Cụ thể, Lương Vũ đế đă mắc chứng viêm tiền liệt tuyến, thậm chí liệt dương.
V́ biết không c̣n khả năng vùng vẫy chốn pḥng the, nhà vua dứt khoát đoạn tuyệt với giường chiếu, giữ thân thanh khiết, tới chết cũng không động chạm thân thể đàn bà. Quả nhiên, sau từng ấy năm “tuyệt dục”, không sát sinh, ông sống rất khỏe mạnh, đầu óc trí tuệ minh mẫn, tinh thông.
Cùng với quyết định lớn trong đời tư, Lương Vũ đế cũng có bước chuyển ngoặt trong vấn đề tín ngưỡng. Sau khi từ bỏ Đạo giáo, ông quay sang sùng bái Phật giáo và luôn mong muốn xây dựng đất nước theo đúng tinh thần đạo Phật. Lương Vũ đế c̣n nuôi ước vọng “cảm hóa” bách tính muôn dân, hướng họ theo lối sống giản dị, thanh sạch, không màng phù vinh, danh lợi.
Theo Nguoiduatin