Người Việt tử tế - VietBF
 
 
 

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2013 (closed)

 
 
Thread Tools
Old 09-07-2013   #1
saigon75
R10 Vô Địch Thiên Hạ
 
saigon75's Avatar
 
Join Date: Dec 2006
Posts: 54,629
Thanks: 1,521
Thanked 4,892 Times in 1,268 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 72
saigon75 Reputation Uy Tín Level 2saigon75 Reputation Uy Tín Level 2saigon75 Reputation Uy Tín Level 2saigon75 Reputation Uy Tín Level 2saigon75 Reputation Uy Tín Level 2saigon75 Reputation Uy Tín Level 2
Default Người Việt tử tế

Trước khi từ biệt quê nhà yêu dấu, tôi thường hỏi những người quen (là Việt kiều ) về cách cư xử của người Việt hải ngoại, với ai tôi cũng được trả lời bằng một cái bĩu môi dài (như vừa được phẫu thuật thẩm mỹ bơm môi) kèm theo nhiều cái lắc đầu ngao ngán, sau đó là vài ba chục câu than thở.


Một góc khu kinh doanh của người Việt tại Quận Cam, California. Ảnh: N.Đ

Có lẽ tác giả rất ngạc nhiên khi gặp một người Việt tử tế như thế. Và chắc cũng có nhiều bạn đọc chỉ mong sao được thốt lên hàng ngày, người Việt (ḿnh thật là) tử tế!

Thế nhưng, nhiều người chỉ muốn tin như thế chứ không dám quyết liệt khẳng định như thế... Như tác giả đă viết - và thực tế nó không lạ - đồng bào (một bọc) tha phương cầu thực ở xứ người nhưng luôn "cảnh giác cao độ" với nhau, dẫu có cả khu Little Saigon là thế, nhưng tâm lư vẫn muốn "né nhau", ở "khu Mỹ trắng" cho nó lành.

Điều quan trọng là cần ở tấm ḷng. Đúng như tác giả - cô giáo Lệ Thanh - đă viết "phải dạy cho những em bé ngây thơ một loại t́nh cảm cao quư mà trừu tượng như ḷng tự hào dân tộc, t́nh yêu nước th́ quả đâu phải dễ, nếu không thực ḷng". Mà nếu không có tấm lóng với nhau, hẳn rằng sẽ có đâu "những người Việt tử tế". Y.T
"Người ta định giá trị của ḿnh bằng cái xe ḿnh đi, cái áo ḿnh mặc, đôi giày ḿnh mang..."; "Ở xứ lạ quê người th́ phải đùm bọc nhau chớ, như người Tàu đó, đâu cũng có China Town, đố ai mà ăn hiếp được một người Tàu nào. Đằng này, c̣n lừa nhau, chơi nhau tận cùng bằng số"; "Hăng nào có nhiều người Việt là lu bù phe phái bè cánh, c̣n phải biết chị chị em em, quà cáp sớm trưa mới mong không bị lay off (sa thải, đuổi việc. BT)".

Khi qua Mỹ rồi, lại thêm nhiều răn đe: "Mua xe hử? Nhớ nghen, chớ... chớ... chớ bao giờ t́m tới body shop của người Việt"; "Mua nhà hử, nè nè, t́m khu Mỹ trắng mà ở, hàng xóm người Việt nó ḍm ngó nhiều chuyện lắm..." v.v và v.v... (Chà, lại nghe nói Mỹ trắng thấy người Việt ḿnh dọn tới làm bạn hàng xóm là họ bán nhà chạy trốn, vậy th́ ở đâu cho yên thân đây?).

Nghe riết thành nhập tâm, cho nên hành trang tôi đem theo qua Mỹ c̣n có thêm một cái ba lô vô h́nh chứa đầy ắp những thành kiến về người Việt, tự nhiên tôi đâm ra kỳ thị với ngay cả đồng hương ḿnh. Những ngày đầu mới định cư, giao tiếp với người bản xứ th́ tôi cởi mở thân t́nh, ra vẻ ta đây là dân Mỹ gốc Việt thứ thiệt, lịch sự dư dả không kém ǵ dân Tây, nhưng với đồng hương th́ "cảnh giác cao độ", thấy người nào tóc vàng, da vàng, mũi (sửa) cao là... né, cần thiết th́ chào hỏi dăm ba câu trong tinh thần thủ thế.

Tôi làm trong cafeteria (quán ăn tự phục vụ. BT) của một trường tiểu học mà một nửa là học sinh Việt. V́ trường cho phép học sinh Việt chọn sinh ngữ phụ là tiếng mẹ đẻ nên phần lớn các cháu đều nói tiếng Việt rất sơi. Đứng làm cashier (thu ngân. BT) để thu tiền hoặc scan (quẹt thẻ. BT) thẻ ăn, tôi phải luôn miệng "Hi, how are you doing today?" (Xin chào, hôm nay con làm ǵ? .BT) hoặc "Thank you, honey... Thank you, sweety" (Cảm ơn, con gái... Cảm ơn, con trai. BT), và luôn tay bấm nút "account" (nếu thiếu tiền ăn) hay "stend" (nếu có đủ tiền trong account) để các cháu di chuyển nhanh chóng cho kịp giờ ăn trưa, đâu có th́ giờ coi cháu nào người Việt, cháu nào Mỹ hay Mễ để chuyển ngữ.

Thế mà có cháu không chịu, lần nào đi ngang cũng hỏi "Bà có biết nói tiếng Việt không?". Có cháu hănh diện khoe với tôi: "Con là người Việt, mẹ con là người Việt, ba con cũng là người Việt, bạn con đây nè, cũng người Việt".

Trẻ con thường láu táu nên có lúc cầm nhầm thẻ của bạn, v́ vậy tôi gọi tên các cháu để tránh nhầm lẫn "Thank you, Heavenly... Thank you, Mignone...". Nhưng các cháu Việt Nam phản đối một cách dễ thương không ngờ: "Con tên là Mỹ Hiền, bà đừng kêu con là Heavenly nhen!", "Con tên là Ư Nhi, bà đừng kêu con là Mignone há?".

Chao ơi, cảm động đến rưng rưng, thương quá niềm tự hào dân tộc đă bắt đầu ươm mầm trong trái tim ngây thơ, trong khi đó, tôi luôn day dứt một nỗi buồn nhược tiểu từ những ngày chưa tha phương. Nh́n những đôi mắt đen long lanh nh́n ḿnh thân thiện kiểu đồng hương nhận nhau mà muốn nựng vào mấy đôi má phinh phính đáng yêu (nhưng không dám). Càng nghĩ càng cảm phục quư thầy cô, dạy đọc dạy viết tiếng mẹ đẻ cho trẻ con xem tiếng xứ người là ngôn ngữ chính, đă là khó, lại phải dạy cho những em bé ngây thơ một loại t́nh cảm cao quư mà trừu tượng như ḷng tự hào dân tộc, t́nh yêu nước th́ quả đâu phải dễ, nếu không thực ḷng!

Nhân một tai nạn nhỏ mới đây, tôi thật sự thay đổi cách phán đoán về người Việt ḿnh. Vào ngày Fathers Day (ngày của cha. BT), cô bạn Hiền Hậu của tôi mời hai vợ chồng tôi đi ăn tại một nhà hàng Tàu.

Lúc chia tay, Hiền Hậu nhắc nhở: "Ê nhỏ, làm tài xế đưa anh dzề dinh cho cẩn thận đó". Tôi vừa đi vừa đưa tay "bye bye" cô bạn dễ thương và nói thêm: "OK, người không uống bia bao giờ cũng tỉnh". Bên ngoài nhà hàng, hoàng hôn vẫn c̣n rực nắng, thực khách chờ xếp chỗ c̣n đứng ngồi la liệt, chả trách cái băi đậu kín mít hai dăy xe quay đuôi vào nhau.

Tôi lên xe, mở máy, v́ lối đi giữa khá hẹp nên tôi cẩn thận nh́n trái, nh́n phải, nh́n sau, rồi từ từ lui xe sợ đụng phải dăy xe sau. Ông xă - vốn không mấy tin vào tay lái của vợ - ngăn tôi lại, rồi dùng đôi mắt cận qua cặp kính lăo nh́n phải rồi sang trái, sau đó mới ra lệnh: "Không có người, em lùi qua phải đi". Vừa nh́n kính chiếu hậu, tôi từ từ đưa xe qua phải, bỗng "binh... bụp", tôi hốt hoảng đạp thắng. Quái, vấp đá chăng? Lúc năy trên lối ra băi đậu xe ḿnh có thấy ǵ đâu.

Ông xă nói nhanh: "Em gài thắng, anh xuống coi chuyện ǵ". Tôi cho xe vào lại parking lot (băi đỗ xe. BT), tắt máy mở cửa bước xuống xe. Đằng sau xe tôi, phía bên kia, cả nhà của chiếc xe mini - van màu xám đang lui cui xem xét xe họ, chiếc xe đă ra khỏi parking lot một phần ba. Thôi chết, ḿnh hích xe người ta rồi! Tôi lạnh người. Người chồng đứng phía bên phải của xe, như vậy là người vợ hoặc cô con gái nhỏ của họ cầm lái.

Ba người đồng hương của tôi chụm đầu nh́n vào hông xe, cô con gái vừa chỉ vào xe vừa nói ǵ đó không rơ. Tôi thấy đuôi xe hơi núng, và miếng thùng xe bên hông hơi bị bung ra. Đến bên cạnh ông xă, tôi nghe anh nói với người chồng: "Xe anh hư nhiều hơn xe tôi, thôi tôi phụ anh một vài trăm để sửa xe". Tôi lắp bắp nói thêm: "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không mang theo tiền, anh chị theo tôi về nhà được không?".

Anh chồng, mặt hồng hào màu bia cười hiền lành: "Dạ, để tụi tui chạy theo xe anh chị". Tôi lên xe mở máy, tiếng tim đập c̣n to hơn tiếng máy xe, tay run rẩy gài số. Ông xă nhắc: "B́nh tĩnh, lái từ từ thôi!". Tôi chạy rất chậm ra khỏi parking, cho xe ḅ ra đường lớn. Ông xă cằn nhằn: "Em de ra sau hơi thẳng phải không? Biết vậy để anh lái cho rồi".

Đó, cái đĩa hát cũ của ông xă tui với điệp khúc: "Biết vậy... phải chi..."! Tôi căi ngay: "Anh có hơi bia, lái làm sao được. Em phải de thẳng ra, được một nửa xe bên cạnh rồi mới quẹo qua phải chớ, qua sớm th́ quẹt xe người ta sao". Ngẫm nghĩ một hồi, anh băn khoăn: "Anh chồng thú nhận là xe họ đă ra khỏi parking lot, vậy là cả hai xe cùng de, không biết xe ḿnh đụng xe họ hay xe họ húc xe ḿnh".

Tôi tiếc tiền nên đổi giọng ch́ chiết: "Không biết xe ai húc xe ai sao anh nói với họ là đền vài trăm... Đáng lư anh phải bàn với em chớ...". Anh cướp lời tôi: "Đền cho rồi chớ dính tới bảo hiểm th́ lôi thôi lắm. Ờ..., mà em nói cũng phải... vài trăm là hơi nhiều, đáng lư ḿnh đưa họ ít thôi, cỡ năm bảy chục, họ cũng được bảo hiểm trả mà". Tôi "hứ" một tiếng thiệt dài: "Lỡ nói vài trăm th́ phải đưa vài trăm chớ, nói đi nói lại ai chịu". Ham căi nhau tôi quên không trông chừng chiếc xe kia có theo kịp không.

Tới ngă tư, lúc dừng xe chờ đèn xanh, tôi nh́n kĩ kính chiếu hậu một lần nữa để t́m chiếc xe màu xám nọ, tuyệt không thấy đâu. Tôi lại băn khoăn: "Anh, sao không thấy họ? Hay là em đi nhanh họ không theo kịp?". Anh cười mũi: "Đă nói là em đáng bị phạt mà, lái ǵ mà c̣n thua người ta chạy bộ, nhiều khi họ qua mặt ḿnh rồi, chắc là cái xe đang đi bên phải ḿnh ḱa".

Đèn xanh, tôi nhè nhẹ nhấn ga, liếc sang bên phải, thấy có một chiếc xe xám chạy song song, nhưng sao không giống, xe tôi đụng là chiếc mini van mà, c̣n đây là xe nhỏ bốn cửa. Về tới chung cư đang ở, tôi đứng một hồi trước sân ngóng xem có chiếc xe nào theo vào băi đậu không, ai bước xuống tôi cũng lom lom nh́n coi có giống người đồng hương ḿnh.

Chờ một hồi cũng chỉ thấy dân tóc vàng, da trắng, hoặc tóc đen mà da đen hay nâu, tuyệt nhiên chẳng thấy một đồng hương tóc đen da vàng mũi tẹt nào. Hai đứa tôi vô nhà, đóng cửa, ngồi xuống ghế, vợ hỏi chồng, chồng hỏi vợ: "Tại sao họ không đi theo ḿnh? Tại sao họ không lấy tiền sửa xe? Ḿnh lỗi hay người ta lỗi? Nếu ḿnh có lỗi mà không đền bù ǵ cả th́ tội nghiệp cho họ".

Cuối cùng, ông xă đứng dậy cười trấn an: "Thôi đừng lo nghĩ nữa em, quên đi, chắc họ nghĩ họ có lỗi nên tha cho ḿnh, mà ḿnh không mất đồng bạc nào là hên rồi. Nóng quá, anh đi tắm cái đă!".

Bỏ mặc tôi ngồi bó gối nhăn mày nhíu mặt suy nghĩ, ảnh hớn hở lấy áo quần đi tắm, xả nước ào ào và hát ê a như vừa được đền tiền bảo hiểm. Người đàn ông của tôi thiệt là đơn giản, không bao giờ lo âu sầu muộn quá mười lăm phút!

Thật ra, ông xă cũng như tôi đều i tờ rít về cách ứng phó tai nạn hoặc bảo hiểm xe... Không biết th́ suy nghĩ chi cho lắm, đằng nào ḿnh cũng đâu có thiệt tḥi ǵ ngoài cái đuôi xe bị trầy chút đỉnh. Nhưng tôi th́ cứ áy náy và băn khoăn măi về sự việc không may (hay may mắn?) chiều đó.

Một tuần sau, gặp anh Liêu và anh Chinh từng giúp chúng tôi học lái xe, tôi đem chuyện đụng xe kể lại. Sau khi tra vấn vài câu để kiểm chứng về cách ứng phó khi gặp tai nạn xe trong băi đậu của ông xă tôi, hai anh lần lượt giải thích cặn kẽ để chúng tôi khôn ra.

Sau khi nghe bài giảng lư thuyết kèm thực hành tái diễn hiện trường, cùng với những lời mắng yêu "dại quá... sao mà khờ vậy", tôi lập một bảng ghi nhớ như sau: Thứ nhất, xe người ta đang yên đang lành trong parking lot, nếu lỡ chân đưa xe ḿnh hôn xe họ, thôi th́ chịu thua, xuống nước ca bài "lỡ hôn rồi làm sao tha được cho em...", coi như số ḿnh ngày đó hao tài, mau mau chụp h́nh chỗ hư hại, để họ đi estimate (đánh giá. BT) rồi chờ kết quả, chịu tiền sửa, khỏi phiền bảo hiểm. Thứ nh́, nếu như cả hai đều lỗi, hoặc chưa phân định được lỗi phải, nhớ chụp h́nh chỗ hư hại của hai xe và trao đổi thông tin về bảo hiểm xe, chớ khờ khạo mà đưa tiền đền bù có khác nào chui đầu vào rọ cho bảo hiểm tiện tay cứa cổ. Thứ ba, đưa người lạ về nhà để lấy tiền là hành động dại dột nhất trên đời, chẳng khác nào chỉ chỗ cất tiền cho ăn trộm nó khoắng.

Các anh nói thêm: "May cho hai em đó, gặp người tử tế họ bỏ qua cho, không lợi dụng để làm tiền, gặp Mỹ hay Mễ là rắc rối to!".

Có lẽ tôi gặp may, nhưng hơn thế, tôi tin vào ḷng thật thà tử tế của những người không quen biết ấy. Chao ơi, càng nghĩ càng cảm kích đồng hương của ḿnh, dù có lỗi hay không có lỗi, họ quả thật là những người hết sức đàng hoàng, hết sức rộng lượng, hết sức tử tế... Thiệt ḷng mà nói chưa bao giờ tôi tự hào và yêu thương dân tộc tôi như lúc này.

(Theo Vietbao)
saigon75_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	cafengoctung.jpg
Views:	1155
Size:	30.3 KB
ID:	513461
Old 09-07-2013   #2
joebob3
Banned
 
Join Date: Dec 2008
Location: ị đầu Hồ chó đẻ
Posts: 1,819
Thanks: 4
Thanked 6 Times in 6 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 0
joebob3 Reputation Uy Tín Level 1
Default

Người Mỷ gốc Việt chỉ kỳ thị đám VC ngu dốt, chuyện ǵ củng biết chỉ không biết mắc cở của đám dân VC chó đẻ
Bên nầy chỉ có đám VC c̣n mang quốc tich VC mới gọi là việt kiều !! phần c̣n lại là Người Mỷ gốc Việt !! không có ai là dân của mấy thằng VC chó đẻ
joebob3_is_offline  
Old 09-07-2013   #3
vuitoichat
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
Join Date: Jan 2008
Posts: 142,721
Thanks: 11
Thanked 13,312 Times in 10,630 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 42 Post(s)
Rep Power: 177
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
Default Người Việt tử tế

Trước khi từ biệt quê nhà yêu dấu, tôi thường hỏi những người quen (là Việt kiều ) về cách cư xử của người Việt hải ngoại, với ai tôi cũng được trả lời bằng một cái bĩu môi dài (như vừa được phẫu thuật thẩm mỹ bơm môi) kèm theo nhiều cái lắc đầu ngao ngán, sau đó là vài ba chục câu than thở.

Một góc khu kinh doanh của người Việt tại Quận Cam, California. Ảnh: N.Đ

“Người ta định giá trị của ḿnh bằng cái xe ḿnh đi, cái áo ḿnh mặc, đôi giày ḿnh mang…”; “Ở xứ lạ quê người th́ phải đùm bọc nhau chớ, như người Tàu đó, đâu cũng có China Town, đố ai mà ăn hiếp được một người Tàu nào. Đằng này, c̣n lừa nhau, chơi nhau tận cùng bằng số”; “Hăng nào có nhiều người Việt là lu bù phe phái bè cánh, c̣n phải biết chị chị em em, quà cáp sớm trưa mới mong không bị lay off (sa thải, đuổi việc. BT)”.

Có lẽ tác giả rất ngạc nhiên khi gặp một người Việt tử tế như thế. Và chắc cũng có nhiều bạn đọc chỉ mong sao được thốt lên hàng ngày, người Việt (ḿnh thật là) tử tế!

Thế nhưng, nhiều người chỉ muốn tin như thế chứ không dám quyết liệt khẳng định như thế… Như tác giả đă viết - và thực tế nó không lạ - đồng bào (một bọc) tha phương cầu thực ở xứ người nhưng luôn “cảnh giác cao độ” với nhau, dẫu có cả khu Little Saigon là thế, nhưng tâm lư vẫn muốn “né nhau”, ở “khu Mỹ trắng” cho nó lành.

Điều quan trọng là cần ở tấm ḷng. Đúng như tác giả - cô giáo Lệ Thanh - đă viết “phải dạy cho những em bé ngây thơ một loại t́nh cảm cao quư mà trừu tượng như ḷng tự hào dân tộc, t́nh yêu nước th́ quả đâu phải dễ, nếu không thực ḷng”. Mà nếu không có tấm lóng với nhau, hẳn rằng sẽ có đâu “những người Việt tử tế”.
Y.T


Khi qua Mỹ rồi, lại thêm nhiều răn đe: “Mua xe hử? Nhớ nghen, chớ... chớ… chớ bao giờ t́m tới body shop của người Việt”; “Mua nhà hử, nè nè, t́m khu Mỹ trắng mà ở, hàng xóm người Việt nó ḍm ngó nhiều chuyện lắm…” v.v và v.v... (Chà, lại nghe nói Mỹ trắng thấy người Việt ḿnh dọn tới làm bạn hàng xóm là họ bán nhà chạy trốn, vậy th́ ở đâu cho yên thân đây?).

Nghe riết thành nhập tâm, cho nên hành trang tôi đem theo qua Mỹ c̣n có thêm một cái ba lô vô h́nh chứa đầy ắp những thành kiến về người Việt, tự nhiên tôi đâm ra kỳ thị với ngay cả đồng hương ḿnh. Những ngày đầu mới định cư, giao tiếp với người bản xứ th́ tôi cởi mở thân t́nh, ra vẻ ta đây là dân Mỹ gốc Việt thứ thiệt, lịch sự dư dả không kém ǵ dân Tây, nhưng với đồng hương th́ “cảnh giác cao độ”, thấy người nào tóc vàng, da vàng, mũi (sửa) cao là… né, cần thiết th́ chào hỏi dăm ba câu trong tinh thần thủ thế.

Tôi làm trong cafeteria (quán ăn tự phục vụ. BT) của một trường tiểu học mà một nửa là học sinh Việt. V́ trường cho phép học sinh Việt chọn sinh ngữ phụ là tiếng mẹ đẻ nên phần lớn các cháu đều nói tiếng Việt rất sơi. Đứng làm cashier (thu ngân. BT) để thu tiền hoặc scan (quẹt thẻ. BT) thẻ ăn, tôi phải luôn miệng “Hi, how are you doing today?” (Xin chào, hôm nay con làm ǵ? .BT) hoặc “Thank you, honey… Thank you, sweety” (Cảm ơn, con gái… Cảm ơn, con trai. BT), và luôn tay bấm nút “account” (nếu thiếu tiền ăn) hay “stend” (nếu có đủ tiền trong account) để các cháu di chuyển nhanh chóng cho kịp giờ ăn trưa, đâu có th́ giờ coi cháu nào người Việt, cháu nào Mỹ hay Mễ để chuyển ngữ.

Thế mà có cháu không chịu, lần nào đi ngang cũng hỏi “Bà có biết nói tiếng Việt không?”. Có cháu hănh diện khoe với tôi: “Con là người Việt, mẹ con là người Việt, ba con cũng là người Việt, bạn con đây nè, cũng người Việt”.

Trẻ con thường láu táu nên có lúc cầm nhầm thẻ của bạn, v́ vậy tôi gọi tên các cháu để tránh nhầm lẫn “Thank you, Heavenly... Thank you, Mignone…”. Nhưng các cháu Việt Nam phản đối một cách dễ thương không ngờ: “Con tên là Mỹ Hiền, bà đừng kêu con là Heavenly nhen!”, “Con tên là Ư Nhi, bà đừng kêu con là Mignone há?”.

Chao ơi, cảm động đến rưng rưng, thương quá niềm tự hào dân tộc đă bắt đầu ươm mầm trong trái tim ngây thơ, trong khi đó, tôi luôn day dứt một nỗi buồn nhược tiểu từ những ngày chưa tha phương. Nh́n những đôi mắt đen long lanh nh́n ḿnh thân thiện kiểu đồng hương nhận nhau mà muốn nựng vào mấy đôi má phinh phính đáng yêu (nhưng không dám). Càng nghĩ càng cảm phục quư thầy cô, dạy đọc dạy viết tiếng mẹ đẻ cho trẻ con xem tiếng xứ người là ngôn ngữ chính, đă là khó, lại phải dạy cho những em bé ngây thơ một loại t́nh cảm cao quư mà trừu tượng như ḷng tự hào dân tộc, t́nh yêu nước th́ quả đâu phải dễ, nếu không thực ḷng!

Nhân một tai nạn nhỏ mới đây, tôi thật sự thay đổi cách phán đoán về người Việt ḿnh. Vào ngày Fathers Day (ngày của cha. BT), cô bạn Hiền Hậu của tôi mời hai vợ chồng tôi đi ăn tại một nhà hàng Tàu.

Lúc chia tay, Hiền Hậu nhắc nhở: “Ê nhỏ, làm tài xế đưa anh dzề dinh cho cẩn thận đó”. Tôi vừa đi vừa đưa tay “bye bye” cô bạn dễ thương và nói thêm: “OK, người không uống bia bao giờ cũng tỉnh”. Bên ngoài nhà hàng, hoàng hôn vẫn c̣n rực nắng, thực khách chờ xếp chỗ c̣n đứng ngồi la liệt, chả trách cái băi đậu kín mít hai dăy xe quay đuôi vào nhau.

Tôi lên xe, mở máy, v́ lối đi giữa khá hẹp nên tôi cẩn thận nh́n trái, nh́n phải, nh́n sau, rồi từ từ lui xe sợ đụng phải dăy xe sau. Ông xă - vốn không mấy tin vào tay lái của vợ - ngăn tôi lại, rồi dùng đôi mắt cận qua cặp kính lăo nh́n phải rồi sang trái, sau đó mới ra lệnh: “Không có người, em lùi qua phải đi”. Vừa nh́n kính chiếu hậu, tôi từ từ đưa xe qua phải, bỗng “binh… bụp”, tôi hốt hoảng đạp thắng. Quái, vấp đá chăng? Lúc năy trên lối ra băi đậu xe ḿnh có thấy ǵ đâu.

Ông xă nói nhanh: “Em gài thắng, anh xuống coi chuyện ǵ”. Tôi cho xe vào lại parking lot (băi đỗ xe. BT), tắt máy mở cửa bước xuống xe. Đằng sau xe tôi, phía bên kia, cả nhà của chiếc xe mini - van màu xám đang lui cui xem xét xe họ, chiếc xe đă ra khỏi parking lot một phần ba. Thôi chết, ḿnh hích xe người ta rồi! Tôi lạnh người. Người chồng đứng phía bên phải của xe, như vậy là người vợ hoặc cô con gái nhỏ của họ cầm lái.

Ba người đồng hương của tôi chụm đầu nh́n vào hông xe, cô con gái vừa chỉ vào xe vừa nói ǵ đó không rơ. Tôi thấy đuôi xe hơi núng, và miếng thùng xe bên hông hơi bị bung ra. Đến bên cạnh ông xă, tôi nghe anh nói với người chồng: “Xe anh hư nhiều hơn xe tôi, thôi tôi phụ anh một vài trăm để sửa xe”. Tôi lắp bắp nói thêm: “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không mang theo tiền, anh chị theo tôi về nhà được không?”.

Anh chồng, mặt hồng hào màu bia cười hiền lành: “Dạ, để tụi tui chạy theo xe anh chị”. Tôi lên xe mở máy, tiếng tim đập c̣n to hơn tiếng máy xe, tay run rẩy gài số. Ông xă nhắc: “B́nh tĩnh, lái từ từ thôi!”. Tôi chạy rất chậm ra khỏi parking, cho xe ḅ ra đường lớn. Ông xă cằn nhằn: “Em de ra sau hơi thẳng phải không? Biết vậy để anh lái cho rồi”.

Đó, cái đĩa hát cũ của ông xă tui với điệp khúc: “Biết vậy… phải chi…”! Tôi căi ngay: “Anh có hơi bia, lái làm sao được. Em phải de thẳng ra, được một nửa xe bên cạnh rồi mới quẹo qua phải chớ, qua sớm th́ quẹt xe người ta sao”. Ngẫm nghĩ một hồi, anh băn khoăn: “Anh chồng thú nhận là xe họ đă ra khỏi parking lot, vậy là cả hai xe cùng de, không biết xe ḿnh đụng xe họ hay xe họ húc xe ḿnh”.

Tôi tiếc tiền nên đổi giọng ch́ chiết: “Không biết xe ai húc xe ai sao anh nói với họ là đền vài trăm… Đáng lư anh phải bàn với em chớ…”. Anh cướp lời tôi: “Đền cho rồi chớ dính tới bảo hiểm th́ lôi thôi lắm. Ờ…, mà em nói cũng phải… vài trăm là hơi nhiều, đáng lư ḿnh đưa họ ít thôi, cỡ năm bảy chục, họ cũng được bảo hiểm trả mà”. Tôi “hứ” một tiếng thiệt dài: “Lỡ nói vài trăm th́ phải đưa vài trăm chớ, nói đi nói lại ai chịu”. Ham căi nhau tôi quên không trông chừng chiếc xe kia có theo kịp không.

Tới ngă tư, lúc dừng xe chờ đèn xanh, tôi nh́n kĩ kính chiếu hậu một lần nữa để t́m chiếc xe màu xám nọ, tuyệt không thấy đâu. Tôi lại băn khoăn: “Anh, sao không thấy họ? Hay là em đi nhanh họ không theo kịp?”. Anh cười mũi: “Đă nói là em đáng bị phạt mà, lái ǵ mà c̣n thua người ta chạy bộ, nhiều khi họ qua mặt ḿnh rồi, chắc là cái xe đang đi bên phải ḿnh ḱa”.

Đèn xanh, tôi nhè nhẹ nhấn ga, liếc sang bên phải, thấy có một chiếc xe xám chạy song song, nhưng sao không giống, xe tôi đụng là chiếc mini van mà, c̣n đây là xe nhỏ bốn cửa. Về tới chung cư đang ở, tôi đứng một hồi trước sân ngóng xem có chiếc xe nào theo vào băi đậu không, ai bước xuống tôi cũng lom lom nh́n coi có giống người đồng hương ḿnh.

Chờ một hồi cũng chỉ thấy dân tóc vàng, da trắng, hoặc tóc đen mà da đen hay nâu, tuyệt nhiên chẳng thấy một đồng hương tóc đen da vàng mũi tẹt nào. Hai đứa tôi vô nhà, đóng cửa, ngồi xuống ghế, vợ hỏi chồng, chồng hỏi vợ: “Tại sao họ không đi theo ḿnh? Tại sao họ không lấy tiền sửa xe? Ḿnh lỗi hay người ta lỗi? Nếu ḿnh có lỗi mà không đền bù ǵ cả th́ tội nghiệp cho họ”.

Cuối cùng, ông xă đứng dậy cười trấn an: “Thôi đừng lo nghĩ nữa em, quên đi, chắc họ nghĩ họ có lỗi nên tha cho ḿnh, mà ḿnh không mất đồng bạc nào là hên rồi. Nóng quá, anh đi tắm cái đă!”.

Bỏ mặc tôi ngồi bó gối nhăn mày nhíu mặt suy nghĩ, ảnh hớn hở lấy áo quần đi tắm, xả nước ào ào và hát ê a như vừa được đền tiền bảo hiểm. Người đàn ông của tôi thiệt là đơn giản, không bao giờ lo âu sầu muộn quá mười lăm phút!

Thật ra, ông xă cũng như tôi đều i tờ rít về cách ứng phó tai nạn hoặc bảo hiểm xe… Không biết th́ suy nghĩ chi cho lắm, đằng nào ḿnh cũng đâu có thiệt tḥi ǵ ngoài cái đuôi xe bị trầy chút đỉnh. Nhưng tôi th́ cứ áy náy và băn khoăn măi về sự việc không may (hay may mắn?) chiều đó.

Một tuần sau, gặp anh Liêu và anh Chinh từng giúp chúng tôi học lái xe, tôi đem chuyện đụng xe kể lại. Sau khi tra vấn vài câu để kiểm chứng về cách ứng phó khi gặp tai nạn xe trong băi đậu của ông xă tôi, hai anh lần lượt giải thích cặn kẽ để chúng tôi khôn ra.

Sau khi nghe bài giảng lư thuyết kèm thực hành tái diễn hiện trường, cùng với những lời mắng yêu “dại quá… sao mà khờ vậy”, tôi lập một bảng ghi nhớ như sau: Thứ nhất, xe người ta đang yên đang lành trong parking lot, nếu lỡ chân đưa xe ḿnh hôn xe họ, thôi th́ chịu thua, xuống nước ca bài “lỡ hôn rồi làm sao tha được cho em…”, coi như số ḿnh ngày đó hao tài, mau mau chụp h́nh chỗ hư hại, để họ đi estimate (đánh giá. BT) rồi chờ kết quả, chịu tiền sửa, khỏi phiền bảo hiểm. Thứ nh́, nếu như cả hai đều lỗi, hoặc chưa phân định được lỗi phải, nhớ chụp h́nh chỗ hư hại của hai xe và trao đổi thông tin về bảo hiểm xe, chớ khờ khạo mà đưa tiền đền bù có khác nào chui đầu vào rọ cho bảo hiểm tiện tay cứa cổ. Thứ ba, đưa người lạ về nhà để lấy tiền là hành động dại dột nhất trên đời, chẳng khác nào chỉ chỗ cất tiền cho ăn trộm nó khoắng.

Các anh nói thêm: “May cho hai em đó, gặp người tử tế họ bỏ qua cho, không lợi dụng để làm tiền, gặp Mỹ hay Mễ là rắc rối to!”.

Có lẽ tôi gặp may, nhưng hơn thế, tôi tin vào ḷng thật thà tử tế của những người không quen biết ấy. Chao ơi, càng nghĩ càng cảm kích đồng hương của ḿnh, dù có lỗi hay không có lỗi, họ quả thật là những người hết sức đàng hoàng, hết sức rộng lượng, hết sức tử tế... Thiệt ḷng mà nói chưa bao giờ tôi tự hào và yêu thương dân tộc tôi như lúc này.

(Theo Vietbao 5.8.2013)

Nguồn: Laodong
vuitoichat_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	500_thumb.jpg
Views:	10
Size:	21.4 KB
ID:	513719
Old 09-07-2013   #4
darkray
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
darkray's Avatar
 
Join Date: Nov 2009
Posts: 1,271
Thanks: 86
Thanked 147 Times in 111 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 2 Post(s)
Rep Power: 17
darkray Reputation Uy Tín Level 1darkray Reputation Uy Tín Level 1darkray Reputation Uy Tín Level 1darkray Reputation Uy Tín Level 1
Default

Dĩ nhiên người Việt tị nạn cộng sản là tử tế rồi, chỉ có cái đám cộng phỉ lố nhố trong nước phịa ra những chuyện nhảm nhí ḥng gây ác cảm của dân trong nước đối với người Việt tị nạn cộng sản ở nước ngoài.
darkray_is_offline  
 
User Tag List


Những Video hay hiện nay
Best Videos around the world today
Phim Bộ Videos PC1

 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 04:45.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.05250 seconds with 12 queries