Kỹ năng đầu tiên mà mẹ Pháp dạy các các con ḿnh đó chính là phải biết cách chờ đợi.
Bài học “đội gạt tàn”
Theo Pamela, các bà mẹ Mỹ thường có xu hướng vội vă đáp ứng những yêu cầu của con cái họ. Hoặc nếu không, chỉ chỉ cần lũ trẻ giở chiêu thức muôn thuở của chúng là hét toáng lên, khóc lóc, ăn vạ là th́ cuối cùng người lớn cũng phải nhanh chóng đầu hàng.
Nhưng các bà mẹ Pháp không như vậy. Họ nghĩ rằng, trẻ con chưa đủ nhận thức để biết những ǵ chúng muốn có thật sự cần thiết hay không. Vậy th́ tại sao người lớn lại phải đáp ứng những đ̣i hỏi mà đôi khi chúng ta biết là rất vô lư đó?.
Hơn thế nữa, một trong những bài học đầu tiên mà người Pháp muốn dạy cho con cái họ, đó là phải biết chờ đợi.
Đây được coi là ch́a khóa quan trọng nhất trong phương pháp dạy con của các bà mẹ Pháp. Bài học này được áp dụng từ ngay khi con họ mới chào đời. Một khi đứa trẻ đă được đăt xuống nôi để ngủ, nếu chúng tỉnh giấc và quấy khóc, bố mẹ chúng sẽ không bao giờ bế lên và ru lần thứ hai.
Họ làm như vậy để những đứa bé học được cách tự ngủ lại. Đấy là lí do mà hầu hết những trẻ sơ sinh ở độ tuổi từ hai đến ba tháng trở lên mà Pamela được biết đến trong những gia đ́nh người Pháp đều ngoan ngoăn ngủ suốt đêm.
Về mặt ăn uống cũng vậy, mẹ Pháp quy định rơ với các con ḿnh rằng chỉ được ăn ba bữa chính và một bữa ăn nhẹ vào những thời cố định trong ngày. Bởi vậy, trong khi những đứa trẻ Mỹ suốt ngày đ̣i ăn vặt th́ trẻ con Pháp luôn chờ đến bữa mới ăn.
Điều đó giải thích v́ sao Pamela chứng kiến những đứa trẻ tầm tuổi con gái cô luôn ngồi kiên nhẫn trên bàn ăn, đợi từng món được dọn ra, trong khi con cô th́ không thể ngồi im đến một phút.
Thậm chí, để cho bọn trẻ học được cách chờ đợi và rèn luyện tính nhẫn nại, nhiều gia đ́nh Pháp c̣n áp dụng bài học hết sức cứng rắn và nghiêm ngặt. Đó là bắt con cái họ phải đội gàn tàn thuốc trên đầu một giờ mỗi ngày.
Bài kiểm tra kẹo ngọt
Delphine, một người bạn Pháp của Pamela nói rằng, cô chưa bao giờ vạch ra các phương thức cụ thể để dạy các con ḿnh học cách chờ đợi. Tuy nhiên, chính những nguyên tắc trong cuộc sống hàng ngày mà cô yêu cầu lũ trẻ phải tuân theo đă giúp chúng học được bài học đó.
Delphine kể một ví dụ đơn giản là thỉnh thoảng cô mua kẹo cho con gái ḿnh, Pauline. Thế nhưng, Pauline sẽ không được phép ăn những chiếc kẹo đó cho đến đúng bữa ăn nhẹ được quy định trong ngày là khoảng bốn giờ chiều.
Mặc dù điều đó có nghĩa là, đôi khi con bé sẽ phải đợi rất nhiều giờ liền. Và chỉ cần như vậy, Delphine nghĩ rằng ḿnh đă dạy được con cách làm thế nào để... hoăn cái sự sung sướng đó lại.
Trong khi Pamela và Delphine vẫn đang mải câu chuyện th́ cô bé Pauline chạy tới, cố gắng ngắt lời mẹ để nói điều ǵ đó. Pamela thấy cô bạn ḿnh quay sang nói với con gái: "Hăy đợi chỉ hai phút nữa thôi, bé con của mẹ. Mẹ đang nói chuyện mà".
Pamela đă bị ấn tượng bởi cách nói vừa thể hiện sự ôn tồn, lịch sự, lại vừa cứng rắn của Delphine. Thậm chí, nó vẫn hàm chứa sự ngọt ngào và cả sự tin tưởng gần như là chắc chắn rằng con gái cô sẽ nghe lời và chấp nhận chờ đợi một cách đương nhiên.
Delphine cũng chia sẻ rằng cô luôn chú ư dạy con cách tự chơi một ḿnh. Bởi điều đó sẽ giúp chúng học được cách tự làm cho ḿnh cảm thấy hạnh phúc, mà không phải chờ đợi, hay đỏi hỏi từ bố mẹ.
Để đánh giá về khả năng chờ đợi của trẻ, từ cuối những năm 60, giáo sư tâm lư học Mischel đă làm một thí nghiệm nổi tiếng mang tên "bài kiểm tra kẹo ngọt". Ông đưa một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi vào pḥng, nơi có một viên kẹo dẻo đặt trên bàn.
Sau đó, ông nói với đứa trẻ rằng ông sẽ ra ngoài một lát, nếu trong thời gian này, đứa trẻ không ăn viên kẹo này th́ khi quay lại, ông sẽ thưởng nó thêm hai viên nữa. C̣n nếu nó ăn ngay cái trên bàn, th́ nó sẽ chỉ được ăn duy nhất chiếc đó thôi.
Kết quả cho thấy, hầu hết những đứa trẻ chỉ đợi được khoảng ba mươi giây. Và trong ba đứa th́ mới có một đứa đợi được suốt mười lăm phút người lớn ra ngoài. Và thủ thuật để chúng vượt qua cám dỗ là tự làm xao lăng ḿnh khỏi viên kẹo trên bàn.
Đến giữa những năm 80, ông Mischel và các đồng nghiệp c̣n phát hiện thêm rằng những người có khả năng chờ đợi và tŕ hoăn sự ham muốn thường có khả năng tập trung tốt hơn, lư trí hơn và không có xu hướng bị thất vọng hay suy sụp mỗi khi bị áp lực, stress.
Ông Mischel chưa làm thí nghiệm này ở Pháp, tuy nhiên, sau một thời gian dài quan sát lũ trẻ ở đây, ông đă rất ngạc nhiên về sự khác biệt giữa trẻ Mỹ và trẻ Pháp.
Phải chăng, nhưng phương thức mà các bậc phụ huynh Pháp đang thực hiện là dạy bọn trẻ ḱm hăm sự sung sướng lại đă giúp chúng luôn giữ được sự điềm tĩnh và có sức bật hơn (khả năng phục hồi nhanh về tinh thần, không hay chán nản). Trong khi đó, khả năng ḱm chế của trẻ Mỹ ngày càng trở nên khó khăn. Chúng luôn muốn được đáp ứng ngay và nếu không có được, thường rất dễ bị suy sụp, stress.
VNN
|