Một đêm, máy anh rung lên tin nhắn từ số máy quen “Em xin lỗi, giá như ngày ấy em không đ̣i chia tay…”.
Anh xuất thân từ con nhà nghèo, bố mẹ thương anh thông minh sáng dạ nhất trong ba anh em, không muốn đường học của anh đứt đoạn giữa chừng nên cố gắng cho anh theo đuổi ước mơ đèn sách. Anh đi học, nỗi lo đầy thêm trong mắt mẹ, những chuyến xe thồ của bố chất nặng hơn. Hiểu nỗi nhọc nhằn của bố mẹ, thời gian rảnh anh đi làm thêm từ gia sư đến bồi bàn tự trang trải học phí, chi tiêu hàng ngày. Nhiều đêm tan làm anh trở về pḥng, người mệt nhoài, đôi chân mỏi ră rời, giấc ngủ c̣n vương lại khó nhọc.
Đi làm được thời gian, cô bắt đầu thay đổi phong cách ăn mặc, diện, chải chuốt hơn
Cô xinh xắn, dễ thương, làm cùng với anh. Gia đ́nh cô cũng không khá giả, mẹ lại hay ốm đau nên ngay năm nhất cô đă học cách tự lập. Sự đồng cảm cuộc sống, giúp đỡ nhau trong công việc dần đưa anh đến gần cô hơn. T́nh yêu của anh không ồn ào phô trương mà đơn giản, nhẹ nhàng bằng sự thấu hiểu. Anh thương cô yêu anh chịu nhiều thiệt tḥi, anh đâu có tiền mua tặng cô những món quà đắt giá, cô cũng không đ̣i hỏi. Ngày ấy, anh thường đèo cô trên chiếc xe đạp cũ cọc cạch, dạo quanh bờ hồ, ăn vội que kem mà cô cười hạnh phúc. T́nh yêu giúp anh và cô đi qua những năm tháng trọ học xa nhà, rồi vất vả kiếm tiền giữa thủ đô ồn ào, vội vă, nhiều bon chen.
Ra trường, cô và anh ở lại thành phố lập nghiệp, anh mong kiếm được đủ tiền để sớm xây dựng tổ ấm nhỏ ấp áp có vợ có chồng cùng cô. Với khả năng và tấm bằng khá, anh xin ngay được việc ở công ty xây dựng tầm tầm, cô lận đận mang hồ sơ đi gơ cửa các doanh nghiệp mà toàn nhận về những cái lắc đầu từ chối. Cô thất vọng, buồn chán, anh mạnh mẽ đưa đôi vai cho cô tựa vào, khẽ an ủi động viên. Thi thoảng biết cô không có tiền, anh lén đặt tiền vào ví cô, anh tự nhủ phải chăm chỉ nỗ lực làm việc, phấn đấu nhiều hơn nữa c̣n lo cho bố mẹ và cô sau này…
Cô cất tấm bằng cử nhân kế toán, tạm thời xin vào làm nhân viên văn pḥng cho một tập đoàn, công việc chưa đúng chuyên nghành nhưng giúp cô đỡ áp lực khi không có việc quẩn quanh ở nhà. Đi làm được thời gian, cô bắt đầu thay đổi phong cách ăn mặc, diện, chải chuốt hơn, nhiều hôm nh́n cô trang điểm hơi đậm anh cười bảo “Em càng ngày càng khác, anh sắp không nhận ra người yêu anh nữa, anh thích em mộc mạc giản dị hơn”. Cô xị mặt nói “Con gái đứa nào không thích diện, mặc quê quá đồng nghiệp cười cho. Anh cũng thay đổi đi, em thấy quần áo anh cũ sờn vải hết rồi, giờ ai nghèo manh quần tấm áo nữa…”. Anh im lặng, lời cô nói làm anh có chút hẫng trong ḷng…
Thi thoảng trong những câu chuyện cô kể, cô buông lời so sánh anh với người yêu bạn, trách anh bao năm yêu nhau chẳng đưa cô đi du lịch ở đâu, hay ăn nhà hàng sang trọng… nhưng cô quên không nhớ anh không giàu có thảnh thơi như họ, bởi anh c̣n bố mẹ già, em nhỏ líu ríu phải lo toan phía sau. Anh không biết từ bao giờ những giá trị vật chất ấy đă trở thành tiêu chí quan trọng cho cô định mức t́nh yêu. Cô nhắc anh thay xe mới, đi xe này cô thấy xấu hổ, anh cười nhạt, ừ xe anh cũ thật nhưng anh không thể chiều ḷng cô bởi khoản tiền ấy anh muốn sửa sang lại căn nhà đă cũ dột của bố mẹ trước. Cô giận dỗi chẳng cần anh đưa đón đi làm nữa, nói bóng gió xa xôi với mức lương anh cái xe không lo được th́ 10 năm nữa cũng chưa mua được nhà tiền tỷ ở thành phố.
Lần anh vô t́nh gặp cô đi cùng chàng trai nh́n phong độ, hào hoa rơ tướng con nhà giàu vẻ thân thiết, anh có hỏi nhưng cô vờ lặng thinh. Cô hay giận dỗi vô cớ, nhiều khi anh cảm giác anh làm ǵ cô cũng không hài ḷng, vết rạn t́nh cảm ngày càng sâu hơn. Ngày cô nói lời chia tay, anh không bất ngờ, bởi anh đă dự liệu được rằng anh không thể nào níu giữ được cô ở lại, bởi hạnh phúc với cô giờ không đơn giản là tổ ấm nho nhỏ mà cần thêm sự đủ đầy sung túc vật chất… Bản tính cứng cỏi cùng ḷng tự trọng đàn ông trỗi dậy, anh lạnh lùng gật đầu, quay lưng bước đi. Đêm đó anh say, anh muốn quên sạch hết những năm tháng từng yêu cô… Anh xin đi theo những công tŕnh đến các tỉnh, rời xa thành phố…
Chia tay anh không lâu, anh nghe tin cô cưới qua một người bạn. Bạn kể nghe đâu nhà chồng cô giàu lắm, ngày rước dâu ô tô đỗ kéo dài khắp con phố, dân làng x́ xào bàn tán chưa từng thấy đám cưới nào to đến thế. Ḷng khẽ nhói đau, anh thầm chúc cô hạnh phúc bởi anh nghĩ, anh và cô có duyên nhưng không có phận, từng một thời yêu thương th́ không nên giữ trong ḷng những thù hận, oán trách về đối phương…
Sau đó anh có nghe thêm phong thanh cuộc sống cô không được hạnh phúc, chồng cô có thói trăng hoa đi mây về gió. Một đêm, máy anh rung lên tin nhắn từ số máy quen “Em xin lỗi, giá như ngày ấy em không đ̣i chia tay…”. Ḷng anh dâng lên niềm xót thương, kỷ niệm ùa về đau nhói ḷng, nhưng anh đă không trả lời tin nhắn bởi anh hiểu lời xin lỗi giờ cô mới nói đă quá muộn màng...
- therealrtz ©VietSN