Ngày tôi vào quân ngũ trong đầu thật t́nh chỉ nghĩ v́ không một lựa chọn nào khác v́ không đủ tiêu chuẩn của luật tổng động viên sau tết Mậu Thân năm 1968.
Người lính VNCH-File photo
Thật t́nh mà nói th́ tôi không ưa cộng sản như những bạn bè cùng trang lứa nhưng sống ở vùng xôi đậu bị tuyên truyền của cộng sản hay những bạn bè ở Sàigon nhưng sự hiểu biết lơ mơ về cộng sản th́ ưa cộng sản. Không ưa nhưng không phải vào lính v́ lư tưởng, chỉ coi đó là bổn phân của một công dân trong một quốc gia. Thế thôi.
Nhưng đến khi vào quân đội và chinh chiến nhiều năm qua những cuộc hành quân với đồng đội gặp được dân chúng ở các nới có chiến tranh th́ mới thấy được sự khổ đau của dân chúng miền Nam trong vùng lửa đạn. Từ đó bất b́nh với những xáo trộn do những kẻ được sống yên b́nh nơi thành phố nay biểu t́nh mai xuống đường làm cho chính phủ không dồn hết sức lực vào cuộc chiến để mau chiến thắng đem lại ḥa b́nh cho dân chúng trong đó có chúng tôi ngày đêm đối mặt với chết chóc.
Khổ nỗi chính phủ VNCH là chính phủ dân chủ không thể đàn áp mạnh tay những kể gây rối ở hậu phương được. Những kẻ này thật ra là cộng sản nằm vùng hay ngây thơ bị cộng sản lợi dụng. Cho đến ngày 30 tháng tư năm 1975 đến phần đông dân miền Nam mở mắt th́ quá muộn. Chỉ có một thiểu số trót đă theo cộng sản như Lê Hiếu Đằng lúc gần chết mới mở mắt.
Mặc dầu sau 30 tháng tư phải đi cải tạo và cũng như những năm sống với cộng sản v́ chưa thoát được tôi lại cảm thấy hănh diện dầu ǵ cũng đă đóng góp sức ḿnh trong chính nghĩa tự do của cuộc chiến tự vệ của miền Nam. Trong những năm tháng chưa rời khỏi Việt nam đă phải sống với cộng sản để thấy rơ hơn chính nghĩa của quân dân miền Nam trong cuộc chiến vừa qua.
Sáng nay trong mục “Kư ức 40 năm” có một bài viết của một độc giả nói về sự ḥa giải của hai phía và trách cứ hai phía không cứ măi hận thù. Thật t́nh mà nói th́ luận điệu này cũng gống như một số người cố t́nh đánh đồng bọn lănh đạo cộng sản và dân tộc. Dân tộc Việt nam cả ba miền vẫn không có hận thù với nhau ngay cả sau ngày 30 tháng tư năm 1975. Những bà con ḍng họ miền Bắc đă tấp nập vào Nam sau ngày đó.
Nhiều người miền Bắc với cả tấm ḷng họ tin người miền Nam đói khổ như tuyên truyền của cộng sản đă đem từng quà cáp mà họ có được vào biếu xén cho bà con miền Nam nhưng khi đến nơi họ thấy sự giàu có của dân miền Nam th́ họ bẽn lẽn và cất giấu những món quà của họ và họ nhận về biết bao quà cáp của bà con miền Nam đem trở lại miền Bắc. Và đến bây giờ sau gần 40 năm bao tỉ đô la người Việt hải ngoại đă gởi về cho bà con trong nước. Bao nhiêu hội đoàn từ thiện ở hải ngoại về giúp không kể Bắc Nam.
Những kẻ thua cuộc không thể làm ǵ để hận thù hay hoà giải cả. Họ không có một quyền lực ǵ để làm điều đó. Chỉ có chính quyền cộng sản mới có thể làm điều đó nhưng họ không làm. Miệng họ nói hoà hợp hoà giải nhưng họ chỉ muốn người thua cuộc và dân chúng trong nước phục tùng họ mà thôi. Ngay cả người chết họ c̣n không muốn hoà giải th́ chuyện họ kêu gọi cũng chỉ cho vui thôi. Trước tiên họ phải hoà giải với người dân trong nước trước đă. Bao nhiêu người dân bị cầm tù chỉ v́ đ̣i hỏi những quyền cơ bản của con người. Bao nhiêu người chết khi vào đồn công an.
Người thua cuộc như chúng tôi có bị đày ải trong tù cải tạo cũng không thể đem ḷng hận thù được nếu như sau 30 tháng tư năm 1975, dân Việt Nam sống sung túc, dân chủ hơn miền Nam trước 1975, th́ ḷng hận thù nếu có của những kẻ thua cuộc như chúng tôi sẽ không tồn tại trong ḷng dân tộc được. Người Việt hải ngoại chống Trung cộng với tấm ḷng là sợ đất nước rơi vào tay Tàu cộng chứ không phải chống Trung cộng bằng vài ba phản đối lấy lệ để làm yên ḷng dân.
Đừng đánh đồng đảng cộng sản với dân tộc cũng như yêu nước là yêu chủ nghĩa xă hội.
Việt Định RFA-2015-02-03