Dù bị mù nhưng ông lăo Bùi Văn Ngởi (SN 1954, trú tại xóm Khuyển, xă Bảo Hiệu, huyện Yên Thủy, Ḥa B́nh) vẫn có thể băng rừng lội suối, chặt gỗ làm nhà. Ông hóm hỉnh kể rằng, tài nhất của ông là... "cưa" được gái bản!
Tai họa bỗng dưng đổ xuống đầu
Sinh ra trong một gia đ́nh có 5 anh em, từ khi lọt ḷng mẹ ông Ngởi đă chịu nhiều khó khăn vất vả. Năm lên 3 tuổi mắt ông bỗng mọc lên hai cái u nhọt.
Do hoàn cảnh gia đ́nh khó khăn, bệnh viện lại ở xa nên ông chỉ được đắp thuốc tự chế bằng lá cây. Sau một thời gian th́ bệnh càng nặng thêm, đôi mắt cứ mờ dần và cuối cùng hai con mắt không nh́n thấy ǵ nữa.
Nghĩ về những ngày tháng bĩ cực ấy, ông Khởi buồn rầu kể lại: “Hồi đấy c̣n nhỏ quá nên tôi cũng không nhớ rơ ḿnh bị bệnh ǵ, nhưng có cảm giác đau đớn, sợ hăi khi xung quanh ḿnh toàn màu đen, khó chịu lắm.
Những ngày đầu không nh́n thấy mọi thứ xung quanh, làm việc ǵ cũng phải nhờ khác người giúp, rất khổ sở. Khi lớn lên nh́n thấy cuộc sống chỉ toàn màu đen tôi lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng”.
Ông Ngởi bảo, nhiều lúc nghĩ đến chúng bạn bằng tuổi ḿnh được ăn học, đến trường vui đùa cùng các bạn khác ông lại càng cảm thấy chạnh ḷng.
Với quyết tâm xóa đi gánh nặng cho gia đ́nh, ông Ngởi hàng ngày luyện tập để có thể đi lại, sinh hoạt như những người b́nh thường.
Sau nhiều năm khổ luyện cùng sự giúp đỡ, hướng dẫn của mọi người cuối cùng ông Ngởi có thể băng rừng lội suối, thái rau lợn, nấu cơm… như những người mắt sáng.
“Gia đ́nh tôi khi ấy c̣n ở trong rừng sâu, quanh nhà nhiều cây cối, không được thoáng mát như bây giờ. Đi đứng không cẩn thận là va vào cây ngay. Có khi vừa chạm vào cây này lại dính ngay cây khác. Buồn cười lắm.
Khó nhất là đi lên nhà sàn, người mắt sáng đi lại đă phải rất cẩn thận rồi, c̣n với tôi làm điều ấy lại càng khó khăn hơn. Ông trời lỡ lấy đi đôi mắt nhưng may là ḿnh khỏe mạnh không ốm đau ǵ…” – ông Ngởi chia sẻ.
Hóm hỉnh kể chuyện đi “cưa” gái bản
Năm 25 tuổi, chàng thanh niên Bùi Văn Ngởi ngỏ ư với bố mẹ muốn kiếm một người con gái làm vợ. Trước mong muốn của ông, gia đ́nh hết sức bất ngờ hỏi lại “con có ai rồi à?”.
Tưởng con có ư chung nhân, gia đ́nh ông khi đó mừng ra mặt. Nhưng ngay tức khắc ông Ngởi đáp lại tỉnh quơ “con có biết ai đâu”.
Mang câu chuyện t́m con dâu cho con trai, gia đ́nh ông Ngởi t́m đến một bà mối trong làng nhờ giúp đỡ.
Sau thời gian t́m kiếm ái thê, ông Ngởi được bà mối giới thiệu đến nhà cô gái người dân tộc Mường Bùi Thị Kiều (SN 1956), ở Bái Đa (Yên Thủy).
“Ngay từ lần gặp đầu tiên gặp nhau tôi và bà ấy đă mến nhau rồi. Lúc đầu tán tỉnh bà ấy phải nói cũng hơi run thật nhưng thấy bà ấy chịu thế là tôi cứ đến” – ông Ngởi cười tươi kể lại.
“Lúc đó ông có cảm nhận như thế nào về bà nhà?” – chúng tôi đặt câu hỏi góp chuyện.
“Biết chứ, tôi sờ vào má bà ấy, cảm nhận được luôn. Bà ấy đẹp chứ không xấu đâu à” – ông Ngởi đáp.
“Thế ông làm cách nào mà khiến bà đồng ư về nhà ḿnh?” – chúng tôi hỏi tiếp.
“Ây ồ mà tôi có sợ ǵ đâu, ḿnh cầm tay bà ấy, c̣n cả hôn nữa chứ…” – ông Ngởi cười sảng khoái đáp.
Uống xong chén nước, ông Ngởi kể tiếp: “Bà ấy là người hiền lành, chất phác, chịu khó, hai bên thấy ưng nhau là lấy thôi”.
Tiếp xúc với chúng tôi, bà Kiều khá kiệm lời và chỉ tủm tỉm cười khi được hỏi về mối t́nh của bà với ông Ngởi hồi xưa...
VietSN© sưu tập