Trong một loạt biện pháp mạnh ở biển Đông, Mỹ tỏ rơ quan điểm của ḿnh ở khu vực này. Các cuộc tuần tra của tàu USS Lassen, điều B-52 trên bầu trời Biển Đông, nhưng tất cả những việc làm đó vẫn đúng về Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS). Mỹ đang tỏ rơ quan điểm theo đuổi chính sách bảo vệ tự do hàng hải và hàng không mà Trung Quốc không thể làm ǵ được. Động cựa là sẽ có chiến tranh!
Theo Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS), việc máy bay Mỹ hay của bất cứ nước nào khác bay trên Biển Đông như thế th́ không hề vi phạm đến không phận của nước nào cả, v́ (1) các băi đá đó không bao giờ được xem là đảo; (2) bầu trời Biển Đông cho đến nay vẫn chưa hề là một vùng cấm bay; (3) Trung Quốc không có bất cứ chứng cứ chủ quyền nào để có thể đuổi máy bay nước khác đi.
Việc kiểm soát viên không lưu Trung Quốc tự tiện lên tiếng cảnh cáo phi hành đoàn hai chiếc máy bay này không được bay vào không phận của Trung Quốc, không phải là lần đầu và cũng sẽ không phải là lần cuối.
Chẳng qua là do Trung Quốc tự ư vẽ ra một không phận của ḿnh trên Biển Đông và hành xử cứ như thể là chủ sở hữu Biển Đông này không chỉ trên biển như từ mấy năm qua, mà từ năm nay trở đi trên không.
Một sự tự ư xác định không phận một cách “không kèn không trống”, chưa vội ra bố cáo thành lập một vùng nhận dạng pḥng không (ADIZ) trên Biển Đông như đă từng làm cách đây đúng hai năm trên biển Hoa Đông, song đă hành xử như thể “chủ nhân”, ra lệnh đuổi đi.
Chẳng qua do Bắc Kinh rút kinh nghiệm vụ ADIZ trên biển Hoa Đông bất thành, nên lần này lẳng lặng “làm luật” như đă thấy trong vụ này, và nhằm mục tiêu là “tự cấp” chủ quyền trên các băi đá ch́m, nổi nay đă hóa thành đảo bêtông đó.
Việc Trung Quốc nhắm vào máy bay Mỹ mà đuổi đi do lẽ
(1) trong thực tế, Mỹ là nước duy nhất có khả năng tự bảo vệ quyền tự do hàng hải và hàng không trên Biển Đông mà không (chưa) bị “làm gỏi” bởi thế lực đang muốn thôn tính Biển Đông;
(2) nếu Mỹ “non gan” mà không bước vào, th́ sẽ là chấp nhận trong thực tế cường quyền của Trung Quốc ở đó;
(3) từ đó Trung Quốc sẽ tự cho đó là thuộc chủ quyền của Trung Quốc, mà không cần đến bất cứ một văn tự nào, cả từ trong lịch sử (văn bản, bản đồ nào của các triều đại vua chúa Trung Quốc), lẫn trong tương lai (qua một phán quyết của ṭa án quốc tế nếu như cũng vác chiếu ra ṭa với thiên hạ)!
Dưới dạng những thách thức có vẻ như sẽ dẫn đến một đụng độ quân sự, không khác ǵ vụ giàn khoan HD 981 tháng 5 năm ngoái (mà nếu “nín thinh” sẽ là dâng vùng biển đó cho Trung Quốc), Trung Quốc đang nhắm đến viễn cảnh thâu tóm Biển Đông dễ như lấy đồ trong túi, bằng một kế hoạch mới là ráo riết bồi đắp lập “đảo”, giở chiêu đuổi đi, và nếu “gă khổng lồ” nhát gan th́ sẽ “hết phim”!
Từ đó, ư đồ rơ là bất chiến tự nhiên thành: khi cường quốc Mỹ cũng phải “bó tay” th́ cả thiên hạ sẽ thần phục, mặc nhiên xem Biển Đông là của Trung Quốc!
Thành ra, đây không đơn giản là chuyện Mỹ thách thức Trung Quốc hay Trung Quốc thách đố Mỹ, mà là đại cục chung cho tất cả (1) các nước có chủ quyền trên Biển Đông và (2) các nước sử dụng Biển Đông.
Therealtz © VietBF