Những người lính từng tham gia chiến tranh ở Việt Nam không c̣n nhiều. Họ đều đă già cả. Nhưng họ là một kho báu chiến tranh mà ai cũng muốn biết.
Claire Starnes, Ruth Dewton và Jeanne Gourley là ba trong số hơn 1.000 cựu binh tham chiến tại Việt Nam trong nhiều bộ phận như bộ binh, không quân, hải quân và thủy quân lục chiến.

Ba cựu chiến binh nữ từng tham chiến tại Việt Nam
Claire Brisebois Starnes, tham gia quân đội Mỹ vào năm 1963 khi c̣n là thiếu nữ 17 tuổi mảnh mai tới mức được yêu cầu ăn thêm chuối để tăng cân. 6 năm sau, Claire t́nh nguyện đi nửa ṿng thế giới tới Việt Nam.
Bà đă dành 17 năm t́m kiếm những người có cùng nhiệm vụ giống ḿnh, là quân nhân thay v́ y sĩ, nhiệm vụ thường thấy của nữ giới trong quân đội, để viết cuốn sách mang tên: "Nữ cựu binh Việt Nam: Những câu chuyện chưa từng được kể". Sau nửa thế kỷ im lặng, những phụ nữ bị lăng quên đă lên tiếng.
Starnes từng làm thông dịch và kiểm tra các ấn phẩm của Cơ quan Thông tin quân đội Mỹ vào thời điểm đó.
"Tôi tới đó v́ muốn chứng kiến điều ǵ đang xảy ra bằng chính mắt ḿnh. Tôi thấy quân đội chỉ là công cụ cho chính trị trong chiến tranh", bà kể lại.

Starnes lọt thỏm trong những người đồng nghiệp
Starnes mang theo hành trang là chiếc camera Nikon được quân đội cấp và chiếc Petri do bà sở hữu, với phim đen trắng Kodak. Ngồi trên trực thăng chu du khắp Việt Nam, bà biết rằng ḿnh nên yên vị trên ghế nếu không muốn hứng tên bay đạn lạc. Dù vậy, nhữngg bức ảnh của bà lại rất sống động: những người lính trên cánh đồng ngập bùn, các thi thể khắp nơi, trẻ em bị mồ côi, những ṭa nhà đổ nát, hay nghệ sĩ Bob Hope tới giải trí cho quân đội trong những lúc khó khăn.
"Tôi không ngờ rằng chiến trường lại tệ tới vậy. Khi chụp ảnh, tôi cố không để cảm xúc chi phối. Phải loại bỏ mọi suy nghĩ. Chỉ khi về nhà tôi mới bàng hoàng nhận ra rằng ḿnh đă chứng kiến điều ǵ", Starnes nói.

Starnes khi c̣n trẻ
Trong vô số những bức ảnh, bà ấn tượng nhất khoảng khắc một cô bé chơi đùa trong đám dây thép gai. "Con bé có thể bị xé xác bất cứ lúc nào. Nh́n nó rất vô tư bất chấp hoàn cảnh. Có lẽ, chúng đă quen, hoặc chưa hiểu được điều ǵ đang diễn ra quanh ḿnh", Starnes hồi tưởng.
Tới tháng 03.1973, quân Mỹ đă bắt đầu rút khỏi chiến trường Việt Nam. Những người sống sót trở về và đối mặt với thái độ tiêu cực từ dân chúng. Bị chửi rửa, phỉ nhổ ngay tại sân bay là chuyện thường t́nh, và đó chỉ là mở đầu cho địa ngục của họ sau này, đặc biệt là phụ nữ. Vậy nên họ hết sức giữ bí mật và tiếp tục cuộc sống bằng cách tập trung vào sự nghiệp hay gia đ́nh, cố gắng chôn vùi những vết thương về thể xác và tinh thần, rối loạn cả về tâm lư, ḷng kiêu hănh hay tự tôn. Không ai dám nói ḿnh từng tham chiến tại Việt Nam cho tới khi xuống mồ. Họ hiểu rằng cuộc chiến đă làm cuộc đời họ rẽ theo hướng khác.

Bức ảnh em bé làm bà ám ảnh

Y sĩ Australia đang băng bó cho binh sĩ bị thương

Bức ảnh Starnes chụp một binh sĩ ở Tây Ninh

Ảnh chụp tháng 11.1969
Starnes quay về Mỹ với nhiều huân huy chương, và cũng cố gắng chôn vùi kư ức nhưng chúng không chịu ngủ yên, buộc bà đă phải t́m tới chuyên viên trị liệu tâm lư cho quân nhân. Bà là phụ nữ duy nhất trong pḥng và bị miệt thị bởi các cựu chiến binh khác.
Bà đă cố giải thích rằng khi đă là quân nhân th́ việc tham chiến là bắt buộc do t́nh h́nh khi đó quá nguy hiểm, nhưng họ bỏ ngoài tai. Cuối cùng, bà cảm thấy tội tỗi và không dám t́m tới sự trợ giúp từ bên ngoài nữa.
Năm 1997, bà cùng Peicilla Landry Wilkewitz tham gia tổ chức dành cho nữ cựu binh Mỹ. Họ mặc bộ vest với số hiệu thời gian trong quân ngũ với hy vọng t́m được những đồng đội cũ. Dần dần tới năm 1999, họ thành lập tổ chức phi lợi nhuận Nữ cựu binh Việt Nam (VWV).
Kể từ đó, họ bắt đầu con đường xoa dịu những nữ cựu chiến binh vô danh từ chiến trường Việt Nam. Lần đầu tiên những con người này được công nhận chính thức. "Khi giới thiệu sách, tôi bắt đầu bằng việc giới thiệu ḿnh là cựu binh từ Việt Nam, điều tôi chưa từng dám làm trước năm 1997. Không có ai đủ quan tâm và thấu hiểu rằng chúng tôi đă đau đớn thế nào".
Tại đài tưởng niệm, nhiều người nhận ra Claire, nói chuyện với bà trong nước mắt. Một người nói: "Khi về nước, tất cả đều gọi tôi là sát nhân trẻ em".
VietBF © Sưu Tầm