"Những lúc Vũ Cười th́ không sao... chứ những lúc Vũ nói th́ tôi cứ thấy căng hết cả lên. Có lẽ v́ vậy mà người ta nói Vũ bạo ngôn, cuồng ngôn"
Tôi gặp nhạc sỹ Nguyễn Cường tại căn gác ấm áp ở nhà ông trên phố cổ Hà Nội. Mộc mạc, thân t́nh bên chén trà nóng, chúng tôi nói chuyện về Đặng Lê Nguyên Vũ – về người mà ông – người nhạc sỹ của núi rừng Tây Nguyên đă dành nhiều tâm sức để viết hẳn một bản giao hưởng ngợi ca và trân trọng.
“Mắt Vũ sáng hơn mức quy định”
Đă từng tiếp xúc với Vũ ở nhiều nơi, có cả nơi nghỉ của Đặng Lê Nguyên Vũ ở trang trại M’Đrắk, Nguyễn Cường nhận xét: “Nếu chỉ gặp thoáng qua, người ta có thể thấy Vũ lạnh lùng nhưng khi tiếp xúc lâu, tôi thấy Vũ rất hồn nhiên, tươi sáng. Vũ rất thẳng thắn. Một mẫu người mạnh mẽ, sự ấm áp, hơi nóng đến từ phía trong chứ không phải chỉ hời hợt ở bên ngoài”.
Với bản tính như vậy, Vũ chẳng khác nào Đôn Kihôtê, thấy cối xay gió nhưng vẫn cứ lao vào – như cách ví von hóm hỉnh của người nhạc sỹ nổi tiếng với các bài hát viết về Tây Nguyên Nguyễn Cường.
Trong những cuộc gặp anh Vũ, bên ly cà phê nóng nhưng chuyện mà họ - những người có tâm hồn đậm chất Tây Nguyên lại không nói về cà phê mà nói về nhiều chuyện khác, về đất nước, về con người, về đời sống, về thời cuộc.
“Tôi nhớ h́nh ảnh một Đặng Lê Nguyên Vũ mắt rất sáng. Tôi thường đùa với mọi người là mắt Vũ sáng hơn mức quy định.” – Nguyễn Cường cười lớn khi nói với tôi .Người nhạc sỹ này chia sẻ: Cái mà ông lo cho Vũ nhất đó là sức khỏe. Bởi anh lúc nào cũng đau đáu về một cái ǵ đó, đôi mắt lộ thần thái rất nhiều. Con người lúc nào cũng hừng hực như đống lửa chỉ muốn phun lên, trào ra, dốc hết sức, hết ḷng.
“Những lúc Vũ cười th́ không sao, thấy nhẹ nhơm một chút, chứ những lúc Vũ nói th́ tôi thấy cứ căng hết cả lên. Có lẽ v́ vậy mà người ta nói Vũ bạo ngôn, cuồng ngôn. Tôi nghĩ không phải Vũ cuồng ngôn mà bởi v́ sức mạnh trong con người của Vũ lớn quá. Đó cũng là một khí thế rất Tây Nguyên” – nhạc sỹ Nguyễn Cường nhấn mạnh.
Trong buổi tṛ chuyện với tôi, cứ thi thoảng, nhấp một ngụm trà nóng, người nhạc sỹ già này lại nhắc đi nhắc lại: “Tôi thấy thương nó (Đặng Lê Nguyên Vũ – pv) bởi nó cứ lao vào công việc, t́m ṭi”.
Ngoài sức khỏe, nhạc sỹ Nguyễn Cường c̣n lo ở những tầng lớp cấp dưới của Vũ chưa tương xứng với tầm nh́n, sức vóc của Vũ, không chạy theo kịp suy nghĩ của vị “vua cà phê Việt” có một không hai này.
“Tôi chỉ cầu mong sao cho Vũ có được những nhân tài để tinh hoa hội tụ. Vũ t́m được những người có khát vọng thật sự. Có được mắt sắc để nh́n thấy được người tài và có đủ tâm đức để dùng người tài đó. Cũng giống như Tim Cook – người điều hành tập đoàn Apple luôn t́m được những người tài và lôi kéo được họ vào group của ḿnh” – nhạc sỹ Nguyễn Cường mong mỏi.
“Tôi không quan tâm Vũ có mấy tỷ đô la”
Đă nhiều lần gặp Đặng Lê Nguyên Vũ – Chủ tịch cà phê Trung Nguyên, điều mà nhạc sỹ Nguyễn Cường thích nhất ở Vũ đó chính là chí khí, ước mơ lớn. Vũ là người có rất nhiều ước mơ và ư chí với khát vọng đó.
Tuy nhiên, có chí sẽ là không đủ nếu chỉ ước mơ và vun vén cho bản thân ḿnh. Điều anh Vũ muốn không chỉ là cà phê, thương hiệu Trung Nguyên mà cao hơn, xa hơn là đất nước Việt Nam.“Chính v́ lẽ đó, khi Vũ đề đạt điều ǵ đó với tôi, tôi luôn rất ủng hộ” – nhạc sỹ Nguyễn Cường tâm sự.Cũng theo nhạc sỹ Nguyễn Cường, đất nước ḿnh cần rất nhiều những người có khát vọng lớn như thế. Thời chiến tranh, ông cha ta có nhiều những tấm gương lớn với khát vọng lớn để dành độc lập. Thời ḥa b́nh lại có những người như anh Vũ, nhất khi “chiến trường của kinh tế” lại không hề đơn giản.
“Tôi không quan tâm Vũ có mấy tỷ đô la. Thậm chí kể cả Vũ thất bại hay thành công, tôi cũng không quan tâm lắm. Cái quan trọng là tinh thần cống hiến, dâng hiến và dấn thân, Cái quan trọng là khát khao đó hướng tới một dân tộc, một cộng đồng”.
Có lẽ chính v́ vậy mà ông đă viết tặng cả một bản hợp xướng 3 chương dành cho Đặng Lê Nguyên Vũ, cho những người trí thức Việt Nam như con đại bàng bay lên từ núi lửa, chu du khắp thiên hạ, sau đó nó tự đốt cháy ḿnh. Thân xác của nó toả ra thành đất đỏ bazan, tinh thần của nó, t́nh yêu của nó th́ cô đọng lại thành một viên ngọc đen chảy ra, chạy dài trên dải đất cao nguyên và nở ra thành bông hoa trắng.
“Câu kết của bài hát là: “Chỉ cần đập mạnh đôi cánh, chỉ cần đập mạnh đôi cánh - tự do sẽ bay lồng lộng trước mặt”. Có những người không dám đập đôi cánh. Người như Vũ là dám đập cánh để bay lên… Những người như này rất đáng yêu. Mừng cho đất nước có những người như thế và phải là những người như thế” – nhạc sỹ Nguyễn Cường nhấn mạnh.
Theo Tri thức trẻ