Khi thành phố lên đèn là những đứa trẻ được sống trong mái ấm với gia đ́nh. Có ai biết c̣n bao đứa trẻ không nhà không cửa lang thang ngoài đường làm mồi cho những gă bệnh hoạn? Câu chuyện kể của một cậu bé khiến người nghe rợn người và đặt câu hỏi: Giữa Hà Nội có chuyện này sao?
Giận bố mẹ chửi bới quá nhiều, Ngọc đă bỏ lên Hà Nội, bắt đầu một cuộc sống lang thang và rơi vào tay không ít gă trai bệnh hoạn tàn bạo.
Cuộc sống mưu sinh của những đứa trẻ lang thang
Khi tiếp cận điều tra, nghề kiếm cơm của các cháu đôi lúc khiến chúng tôi phải rùng ḿnh. Có cháu đi vặt trộm gương ô tô, có cháu đột ṿm, thậm chí khênh cả lan can sắt bờ Hồ Tây đi bán.
Có cháu hè nào cũng lang thang trèo sấu hái quả bán. Cháu ḅ từ cây này sang cây kia, thậm chí có cháu ngủ luôn trên cây như vượn.
Có cháu hái sấu bán cả mùa hè, trèo cây hết các con phố, đủ tiền gửi về cho bố mẹ ở quê. Có cháu treo ḿnh ngủ ở gầm cầu Long Biên già cỗi, chỉ lăn nhẹ là tan xác dưới rệ sông đầy đá hộc.
Chúng tôi cùng cán bộ Rồng Xanh (anh này cũng từng là trẻ lang thang) t́m được các cháu mà ai nấy rơi nước mắt.
Có đám trẻ trai gái nhầng nhầng c̣n rủ nhau ra băi giữa sông Hồng “khai khẩn”, dựng một túp lều sống “quần hôn” với nhau, khiến công an khu vực "méo mặt" đi dẹp.
Nhiều đêm, tôi và các t́nh nguyện viên người nước ngoài đă lạc vào những khu “phố Tây” mà ở đó có không ít những gă bệnh hoạn.
Có gă dắt theo cô bồ người Việt xinh như mộng mà vẫn cứ xoắn xuưt lấy trẻ em nam, rồi hắn dụ dỗ các cậu bé phục vụ quán ăn, trẻ lang thang bên hồ.
Có gă, khi tra cứu trên mạng, hắn từng bị báo chí nước ngoài viết, đưa ảnh, bị công an thẩm vấn v́ dính dáng tới các hành vi lạm dụng t́nh dục trẻ em nam. Vậy mà hắn vẫn “tung hoành” ở Việt Nam.
Việc t́m trẻ em lang thang trong các quán net thâu đêm đă khó khăn, dụ được chúng ra tṛ chuyện với chúng tôi lại càng khó hơn. Có đứa không nói, có đứa bỏ chạy, có đứa hằm hè đe dọa.
Nhưng, đám trẻ đường phố này có một đặc tính cố hữu, là rất “quân tử”: Cái ǵ không nói th́ thôi, chứ đă nói là nói sự thật.
Nhiều cháu đă hóa trang, đi xe đạp điện, đuổi theo taxi, theo những chiếc xe máy đắt tiền của pê đê để cung cấp thông tin cho chúng tôi.
Thật khó quên những đêm chúng tôi thất bại khi theo dấu pê đê. Trời gần về sáng, tại Nhà hát Lớn, các mũi “tấn công” đủ trẻ em xăm trổ, nhà báo, luật sư và cả các bạn nước ngoài cùng hội quân.
Gầm cầu là mái nhà của trẻ em lang thang
Anh chàng người Tây t́nh nguyện làm “thám tử tư” đi bắt pê đê xâm hại trẻ em cứ gào lên “Why? Why?” (tại sao, tại sao).
Bởi anh không chịu được cảnh biết rơ ràng là đối tượng đang “hành hạ” các cháu bé trong ngôi nhà đó mà không thể làm ǵ được.
Anh bảo rằng, nếu vụ này mà không làm cho ra nhẽ, đường cùng, ngày mai chúng tôi sẽ phải gặp tay kia trong bệnh viện!
Quả thật, chúng tôi đă theo sát, đă “bủa vây” nhà đối tượng, đă phục kích ở nhà nghỉ, đă cho trẻ lang thang “hóa thân” đi xe đạp điện theo, đă theo dơi facebook của hắn… rồi mất dấu. Cuối cùng, nguồn tin cho biết, hắn đưa trẻ về nhà để “giao cấu”.
Gă pê đê này từng bị công an h́nh sự theo dơi, lên kế hoạch… suưt tóm gọn nên hắn rất quỷ quyệt. Nhà hắn lắp gần chục cái camera theo dơi an ninh, chó dữ bốn con.
Ngơ nhỏ, đi vào đầu đường là chó đă rộ lên sủa vang. Các phương án đột ṿm, đóng giả t́nh nhân hôn nhau ở đầu ngơ nhà hắn, rồi gài con chip ghi h́nh... tất cả đều được đưa ra, bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt.
4 ngày liên tục bị xâm hại ở nhà ông trùm pê đê
Ngọc “bóng bay” là “giang hồ danh” của một cậu bé người Đông Anh, Hà Nội. Gặp chúng tôi, Ngọc gầy nhẳng, gương mặt non nớt, liên tục hút thuốc và văng tục với những từ lóng đáng sợ nhất.
Giận bố mẹ chửi bới quá nhiều, bố làm ḷ gạch có tới 2 vợ và một cô bồ công khai, con cái cả đàn, Ngọc bỏ nhà đi xe khách về Hà Nội.
Về đến bến xe, Ngọc đă bị các anh giang hồ giả vờ khênh hộ hành lư, cầm dao khống chế đưa vào nhà trọ cướp mất mấy đồng bạc lẻ.
Trốn khỏi “ổ nhóm” giam lỏng đó, Ngọc “hành tẩu” ra bờ hồ Ha Le và bị một gă pê đê dụ về nhà. Ngày đi bán bóng bay cho hắn, đêm về hắn bắt ôm ấp, phục vụ.
Sợ cảnh bị hành hạ thể xác kia, cậu bé trốn khỏi nhà gă “pê đê bóng bay”, ra quán net chơi và ngủ. Rồi em rơi vào tay mấy gă Tây thích “ấu dâm”.
Để em bớt đau đớn trong những hành vi t́nh dục quái đản, gă Tây dụ em hút cần sa. Rồi một pê đê già, vợ chết, giàu có nhờ bán lẻ ma túy đá (nguyên văn theo lời kể của Ngọc), đă rủ em về “mở đại tiệc”.
Sau khi phục vụ t́nh dục cho chúng, chúng cho Ngọc chơi ma túy đá thoải mái. Mục đích của chúng là để khống chế Ngọc, muốn “làm ǵ th́ làm” với em.
“Em nhớ, em chơi ma túy đá từ ngày 2 đến ngày 6. Em hít bốn ngày liên tục. Lúc điên lên, em ra đường t́m gạch đá ném vỡ đầu bọn đua xe. Em c̣n ra Bờ Hồ bắt gái mại dâm về để “quan hệ”.
Em không nhớ ǵ cả, rồi em theo một ông nghiện đi ăn trộm tiền công đức trong các đền chùa, có khi gạt chuối, oản ra mà lấy hết tiền đặt lễ. Đêm ngủ gầm cầu Vĩnh Tuy”, Ngọc kể.
Sự tha hóa của Ngọc có nhiều người tử tế trông thấy. Họ xin cho em đi phục vụ quán cơm ở gần hồ Hoàn Kiếm. Vậy mà các gă Tây vẫn bám theo em.
Họ đến bắt tay, “nhớ mặt anh không” rồi rủ đi “phục vụ t́nh dục” tiếp. Ngọc uất ức chứng kiến gă đó không dụ được Ngọc, lại quay ra gạ một cậu bé 12 tuổi tên là Quang Minh, con của một phụ nữ cũng làm việc trong quán ăn với Ngọc.
Nh́n thấy hắn dụ cậu bé ra đầu cầu Long Biên, chuẩn bị hành động, th́ Ngọc xông đến, nói vào mặt cậu bé: “Về nhà ngay! Nó là pê đê, em muốn khổ như đời anh à!”.
Khi kết thúc loạt bài, với chúng tôi, ám ảnh nhất vẫn là sự nhẫn tâm, bệnh hoạn đến không thể h́nh dung của tội phạm lạm dụng t́nh dục trẻ em.
Nhiều trẻ em lầm lạc, bị xâm hại đă được cưu mang, cho ăn học, cho chỗ ở tại mái ấm Rồng Xanh (Hà Nội). Nhiều pê đê Việt đă đi tù và các gă “Tây râu xanh” đă bị bắt. Nhưng ngần ấy vẫn chưa bao giờ là đủ để bảo vệ tất cả trẻ em nam của chúng ta.
Đấy là chưa kể, nhiều cháu, sau khi bị dụ dỗ, tha hóa, đă quen “ngồi mát ăn bát vàng”, thường xuyên trốn khỏi các mái ấm cho ḿnh chỗ ăn, chỗ ở, cho ḿnh đi học để… tiếp tục bán ḿnh cho Tây, lấy tiền chơi games trắng đêm.
therealrtz © VietBF