Câu nói ám ảnh của Lincoln: “Hãy chịu trách nhiệm với khuôn mặt mình”
Người ta kể, một lần Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln phỏng vấn một ứng viên nam vào làm việc cho chính phủ. Người đàn ông ấy có học vấn, có kinh nghiệm, trả lời rất trôi chảy. Thế nhưng Lincoln vẫn lắc đầu. Người trợ lý ngạc nhiên hỏi: “Thưa Tổng thống, ông ta giỏi như vậy, vì sao không tuyển?” Lincoln trả lời rất giản dị: “Tôi không thích tướng mạo của người này.”
Người trợ lý càng khó hiểu: “Nhưng thưa ngài, một người sinh ra đã không ưa nhìn thì đâu phải lỗi của họ?” Lincoln mỉm cười, đáp: “Đúng, nhưng chỉ đúng trước 40 tuổi. Sau 40, mỗi người phải tự chịu trách nhiệm với khuôn mặt của mình.”
Câu trả lời nghe qua tưởng đùa mà thật thấm. Bởi đến tuổi trung niên, những gì một người nghĩ, nói, làm đã kịp khắc lên đường nét gương mặt họ: nếp nhăn ở khóe mắt vì hay cười hay hay cau có, ánh nhìn mềm lại vì biết cảm thông hay sắc lạnh vì quen phán xét. Dung mạo lúc ấy không còn là món quà cha mẹ ban tặng, mà là bản tóm tắt cô đọng nhất của tính cách và phẩm chất bên trong.
Tâm hiền lành, mặt tự nhiên hiền hậu
Trong đời sống, ta dễ nhận ra: người có tấm lòng khoan dung thường có khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt ấm và sâu, nói năng chậm rãi, mềm mại. Người hiền dịu, ít sân hận thì gương mặt thường sáng sủa, an nhiên, một vẻ đẹp nhu hòa mà thanh sạch. Ngược lại, những ai quen sống nhỏ nhen, đố kỵ, tính toán hơn thua thì rất khó che giấu lâu dài: lông mày hay nhíu, khóe miệng chúc xuống, ánh mắt lúc nào cũng lăm lăm soi xét. Người thô bạo, quen to tiếng, gân guốc từng cơ mặt lên trong cơn nóng giận, lâu ngày tướng mạo trở nên dữ dằn, cứng nhắc.
Có những người nếu chụp ảnh kiểu “đo hoa hậu” thì không hẳn đẹp; mũi không cao, môi không mỏng, cằm không V-line. Vậy mà khi ta ngồi nói chuyện, lại cảm thấy vô cùng ưa nhìn, càng nhìn càng thấy dễ mến. Đó là sức hút được sinh ra từ sự đơn thuần, lương thiện. Tâm tính được mài giũa năm này qua năm khác lặng lẽ in xuống gương mặt, tạo nên một thứ “dung mạo xinh đẹp” mà không loại mỹ phẩm nào bắt chước nổi.
Khi cảm xúc vẽ lên làn da và ánh mắt
Khoa học ngày nay cũng nói điều chẳng khác gì cổ nhân. Khi trong lòng vui vẻ, an ổn, mạch máu dưới da lưu thông tốt hơn, sắc mặt hồng hào, làn da sáng và căng. Ngược lại, căng thẳng, buồn bã, sợ hãi kéo dài làm rối loạn nội tiết, khiến da sạm đi, khô, nhăn, thậm chí nổi mụn, lỗ chân lông to ra vì tuyến mồ hôi, tuyến bã nhờn hoạt động bất thường. Mất ngủ triền miên vì lo lắng chẳng khác nào một liều thuốc cực mạnh đẩy nhanh quá trình lão hoá.
Nói cách khác, tâm tình ngày hôm nay là “kem dưỡng da” hay là “độc dược” cho khuôn mặt chính là do ta chọn. Một người thường xuyên giữ được nụ cười trên môi, ít tranh hơn – thua, biết buông bỏ những chuyện mình không đổi được, khuôn mặt tự nhiên trở nên dễ chịu, tường hòa. Đó là lý do vì sao có những người nhan sắc không nổi bật nhưng đi đến đâu cũng mang lại cảm giác ấm áp, ai gặp cũng thấy… đẹp.
Tướng do tâm sinh – gương mặt là tấm gương của nội tâm
Từ xa xưa, tướng thuật phương Đông đã nói: “Tướng do tâm sinh”. “Tướng” ở đây không chỉ là vài đường mắt mũi miệng, mà là toàn bộ khí chất, thần sắc, dáng đi, giọng nói. “Tứ khố toàn thư” có câu: “Vị tương nhân chi tương, tiên thính nhân chi thanh; vị thính nhân chi thanh, tiên sát nhân chi hành; vị sát nhân chi hành, tiên quan nhân chi tâm.” Nghĩa là: đừng vội xem tướng mặt người, hãy nghe giọng nói; đừng vội nghe giọng nói, hãy nhìn hành vi; đừng vội nhìn hành vi, hãy xét cái tâm.
Rốt cuộc, gốc vẫn là tâm. Tâm thế nào, hành vi thế ấy; hành vi lâu ngày tạo nên thói quen, thói quen dần dần khắc ra tướng mạo. Cổ nhân lại nói: “Hữu tâm vô tướng, tướng do tâm sinh; hữu tướng vô tâm, tướng tùy tâm diệt” – có tâm mà chưa có tướng, tướng tốt cũng sẽ từ đó mà sinh; có tướng tốt nhưng tâm không tốt, tướng ấy rồi cũng tàn phai. Đẹp đến mấy mà suốt ngày bực bội, ghen ghét, nói lời cay nghiệt, sớm muộn gì gương mặt cũng méo mó theo.
Chăm sóc dung mạo từ bên trong
Con người thường bỏ ra rất nhiều tiền để chăm sóc vẻ ngoài: kem dưỡng, serum, spa, thẩm mỹ… nhưng lại quên chăm sóc thứ quyết định tất cả: nội tâm. Thật ra, không ai bắt ta phải trở nên “xinh như minh tinh”, nhưng ai cũng có thể đẹp hơn chính mình của hôm qua nếu sống hiền hơn, rộng rãi hơn, bớt sân si một chút.
Giữ lời nói tử tế, tập thói quen biết ơn và xin lỗi, không nói xấu sau lưng, không nuôi lâu những oán hận; ngủ sớm, ăn uống vừa phải, tập cho mình một niềm vui nhỏ mỗi ngày – đó đều là những “bí quyết dưỡng nhan” âm thầm. Nếu kiên trì, vài năm sau soi gương, ta sẽ thấy một người khác đang nhìn mình: ánh mắt dịu hơn, nét mặt mềm lại, khóe môi cũng dễ cong lên thành nụ cười.
Dung mạo xinh đẹp, nếu nhìn cho kỹ, không phải món quà ngẫu nhiên. Đó là phúc báo của một tâm hồn đã biết tự gọt giũa mình qua năm tháng. Và sau 40 tuổi, đúng như Abraham Lincoln nói, khuôn mặt ta mang theo mỗi ngày chính là bản lý lịch trung thực nhất về cách ta đã sống.