
Có những điều, khi buông xuống, không cần phải khóc.
Chỉ là một sáng rất yên, bạn chợt thấy ḿnh không c̣n muốn gồng nữa. Không c̣n cố cười, cố giữ những điều vốn đă chẳng c̣n làm ḿnh vui.
Chúng ta từng giữ lại, không phải v́ hạnh phúc – mà v́ sợ:
Sợ thay đổi, sợ cô đơn, sợ không quen… Nhưng ở lại với những điều không c̣n phù hợp, th́ chỉ thấy ḷng ḿnh mỏi mệt.
Có những t́nh bạn – từng thân – giờ mỗi câu hỏi thăm đều gượng gạo.
Có những mối t́nh – từng rất đẹp – giờ chỉ toàn căi vă và né tránh.
Có công việc – từng khiến ta say mê – giờ mỗi sáng bước vào là một lần gượng ép.
Vậy mà ta vẫn cố. Chỉ v́ tiếc.
Nhưng tiếc, đâu giúp ḿnh nhẹ hơn?
Ráng hoài, có ngày bạn sẽ nh́n vào gương và thấy… ánh mắt ḿnh đă tắt từ lúc nào không hay.
Đừng đợi đến khi trái tim khô cứng, nụ cười chỉ c̣n là lớp son trên gương mặt mệt nhoài…
Hăy buông khi bạn vẫn c̣n là chính ḿnh.
Buông một mối quan hệ không c̣n tiếng cười – cũng như đặt xuống chiếc ba lô nặng đă cơng quá lâu.
Tự do không đến từ việc có thêm – mà từ việc dám bớt đi những ǵ khiến bạn tổn thương.
Rồi bạn sẽ thấy… buông một lần không dễ.
Nhưng tự do, th́ luôn xứng đáng.
VietBF@sưu tập