Trong những hiện vật mà CSAGA tiếp nhận, có cả câu chuyện của một người phụ nữ, năm nay đă lên chức bà, nhưng cũng là nạn nhân của ông chồng độc đoán, ghen tuông mù quáng.
Người phụ nữ này, trong bức thư gửi đến Trung tâm nghiên cứu, ứng dụng khoa học về giới (CSAGA) đă tâm sự thực ḷng: chị từng là một nữ y tá dũng cảm trong chiến tranh; nhưng trong đời thường, chị phải “đầu hàng” ông chồng bạo hành.
“Có lần, tôi mặc quần lót bỗng thấy bị bỏng rát, tôi phải ngâm người vào chậu nước đến hai tiếng đồng hồ và không hiểu v́ sao… Sau khi nghi nghi mới xem lại cái quần nhỏ th́ thấy c̣n sót lại mấy hạt ớt vàng. Ông ấy ghen kiểu thế đấy! Đến con trai ông ấy c̣n bảo: 'Ba ơi, ba dă man hơn cả phát xít'. Vừa rồi cùng nhau sang thăm con ở nước ngoài, thấy có bài báo viết đến chi tiết này, ông ấy giằng lấy giấu biến đi”.
Một câu chuyện đầy tủi hờn khác về một người phụ nữ bị chồng làm hẳn một tập thơ để… chửi vợ. Người đàn bà xinh đẹp năm nay đă sáu mươi tuổi và có dến 20 năm sống trong cảnh bị hành hạ, ngược đăi. Nước mắt ṿng quanh, bà đưa ra một tập “thơ chửi” của người chồng với vợ.
Những “câu thơ” kinh khủng đến mức không thể ghi lại. Ông ấy luôn nghi ngờ vợ ḿnh có quan hệ với ai đó, cho đến tận bây giờ đă lên ông lên bà vẫn thế. Làm ngành nghệ thuật, tiếp xúc với nhiều phụ nữ trẻ đẹp, ông ấy cũng từng quan hệ với người này người khác, có lẽ v́ vậy mà luôn sợ vợ ḿnh cũng… giống như thế. Có lần ông ấy ghen đă viết tên vợ và tên người mà ông ghen lên hai tờ giấy, lập một cái bàn thờ, mua nhang về thắp để… tế sống hai cái tên.
Không lá thư nào giống là thư nào, bởi mỗi bức thư là mỗi câu chuyện khác nhau, nhưng sự bất hạnh và những giọt nước mắt th́ giống nhau. Tôi không khỏi sửng sốt về một bài thơ sáu câu về một chiếc ghế: “V́ sao ghế vỡ?”. Đó là chiếc ghế đẩu vô tri, b́nh thường như bao chiếc ghế khác. Thế nhưng, nó là vật chứng của một vụ bạo hành vợ, khi gă chồng độc ác đă dùng chiếc ghế vô tri làm vũ khí đánh vợ.
“Bài thơ” thực chất là những uất ức, tủi hờn chất chứa trong đó, với một niềm mong ước giản dị, đấy là chiếc ghế sinh ra để ngồi, và hăy măi chỉ giữ chức năng như thế, đừng bào giờ tự cho ḿnh thêm những chức năng khác, như trở thành thứ làm đau người khác… “Ghế sinh ra chỉ để ngồi/ Ai ngờ ghế cũng đổi đời, đổi danh/ Đồng lơa với kẻ bạo hành/ Lúc th́ ném, khi lại phang vào người/ Tôi mong ghế chỉ để ngồi/ Ghế đừng đồng lơa với người vô lương…”.
Cũng như chiếc ghế, chiếc chậu hoa mà người vợ mua về với một ư nghĩ giản dị: trồng cây hoa làm đẹp cho ngôi nhà. Thế nhưng, gă chồng ngu xuẩn và vũ phu không nghĩ như thế, mà lại cho rẳng đó là ư nghĩ thâm độc của vợ đang… chửi ḿnh.
“Thấy chậu hoa đẹp, tôi mua về nhưng không ngờ lại bị chính cái chậu hoa ấy ném vào người khi chồng tôi thấy đem về có một chậu mà không phải… hai chậu. Chồng tôi nghĩ ngay là tôi có ư chửi chồng tôi cô độc như chậu hoa ấy. Mồm th́ chửi: 'Cái giống nhà mày thâm nho, không dám chửi vào mặt tao th́ mày chửi bằng cách này à?'. Cây hoa th́ nát tươm, người tôi th́ bầm tím. Đó là kết quả cho một câu chuyện hết sức đơn giản. Mọi người th́ ngắm hoa thấy đẹp, riêng tôi, mỗi lần ngắm hoa th́ câu chuyện ấy lại hiện về…".
Theo Trí Thức Trẻ