Giám đốc trẻ s/ay đ/ắm cô nhân viên quán hát, ra sức thuyết phục cô bỏ nghề để trở thành vợ anh. Không ngờ ngày đưa cô về ra mắt gia đình, mẹ anh bất ngờ chỉ thẳng mặt cô và nói…
Giữa ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình trong quán karaoke sang trọng ở trung tâm thành phố, Hưng — một giám đốc điều hành trẻ tuổi và thành đạt — không hiểu vì sao mình lại bước chân vào đây vào tối nay. Anh vốn không thích những nơi ồn ào như thế này, nhưng sau một buổi tiệc tiếp khách, vài người bạn rủ rê, anh đành đi theo cho có lệ.
Chính tại đây, lần đầu tiên anh nghe thấy giọng hát của cô.
Ngọc bước lên sân khấu trong bộ váy đen ôm sát, ánh đèn phản chiếu lên làn da trắng mịn như sứ, và khi cô cất tiếng hát, cả căn phòng như im bặt. Không phải vì bài hát cô chọn đặc biệt — đó chỉ là một bản ballad xưa cũ — mà bởi chất giọng của cô mang một nỗi buồn rất lạ, như thể từng câu chữ đều xuất phát từ những góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn.
Hưng không rời mắt khỏi cô suốt cả bài hát.
Tối hôm ấy, thay vì về nhà như mọi khi, anh ở lại quán, gọi thêm vài ly cocktail, chỉ để có cơ hội nói chuyện với cô gái ấy. Khi Ngọc đi ngang qua bàn, anh cất tiếng:
— Em hát rất hay. Giọng hát của em… có hồn lắm.
Cô dừng lại, mỉm cười lịch sự:
— Cảm ơn anh. Em chỉ là nhân viên phục vụ kiêm hát khách thôi ạ.
— Một giọng hát như thế không nên chỉ dừng ở mấy quán karaoke đâu.
Ngọc cười nhạt, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi:
— Nơi nào người ta trả tiền thì nơi đó có giá trị, anh ạ.
Câu nói ấy, không hiểu sao lại khiến Hưng suy nghĩ mãi. Từ đêm đó, anh bắt đầu quay lại quán karaoke thường xuyên, không phải để giải trí, mà chỉ để gặp Ngọc. Dần dần, giữa họ nảy sinh một mối quan hệ đặc biệt. Ngọc ít nói, sống khép kín, và luôn giữ khoảng cách. Nhưng Hưng lại bị chính sự bí ẩn ấy thu hút.
Anh biết cô từng bỏ học đại học giữa chừng, cha mẹ mất sớm, phải tự bươn chải kiếm sống. Công việc ở quán karaoke chỉ là phương tiện, cô từng mơ ước trở thành ca sĩ nhưng cuộc đời lại không ưu ái cho những ước mơ đẹp.
Sau ba tháng, Hưng ngỏ lời yêu. Anh hứa sẽ lo cho cô, để cô không cần phải tiếp tục công việc ở quán nữa. Ngọc ngập ngừng rất lâu rồi mới đồng ý.
Anh đưa cô về sống chung trong căn hộ cao cấp của mình, giới thiệu cô với bạn bè thân thiết, và không ngại chia sẻ trên mạng xã hội về “người phụ nữ của đời mình.” Cô không quen với sự chú ý, nhưng vì Hưng, cô cố gắng thích nghi.
Rồi một ngày, Hưng nói:
— Về ra mắt mẹ anh nhé. Anh muốn cưới em.
Ngọc hoảng hốt. Cô chưa bao giờ nghĩ chuyện giữa họ sẽ đi xa đến vậy. Quá khứ của cô… không đơn giản. Nhưng trước ánh mắt chân thành của Hưng, cô không nỡ từ chối.
Ngày ra mắt, Ngọc chọn mặc một chiếc váy dài thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng. Cô hồi hộp bước vào biệt thự nhà Hưng, nơi mọi thứ đều toát lên vẻ giàu có và quyền lực.
Mẹ Hưng — bà Diễm — là một người phụ nữ quý phái, nổi tiếng khó tính và có đôi mắt rất sắc. Vừa trông thấy Ngọc, bà nở nụ cười gượng gạo, mời cô vào phòng khách ngồi.
Bữa cơm diễn ra trong không khí có phần gượng gạo. Bà Diễm không nói gì nhiều, chỉ nhìn Ngọc rất kỹ, như thể cố nhớ ra điều gì.
Cho đến khi dùng xong bữa, trong lúc Hưng ra ngoài nghe điện thoại, bà Diễm đột ngột quay sang Ngọc, chỉ thẳng vào mặt cô và lạnh lùng nói:
— Cô… chính là con gái của Tuyết?
Ngọc chết sững.
— Cô… biết mẹ tôi?
Bà Diễm nheo mắt, giọng bà đầy cay nghiệt:
— Biết chứ. Mẹ cô năm xưa là người thứ ba chen vào gia đình tôi, phá nát hạnh phúc của tôi. Vì bà ta mà tôi suýt mất tất cả. Vậy mà giờ đây, con gái bà ta lại muốn làm dâu nhà tôi?
Ngọc run rẩy:
— Cháu… cháu không biết chuyện đó…
— Đừng giả vờ ngây thơ. Tôi đã điều tra. Cô làm ở quán karaoke, quá khứ không sạch sẽ, lại còn mang họ của con đàn bà đó. Tôi tuyệt đối không chấp nhận cô bước chân vào nhà này.
Đúng lúc đó, Hưng bước vào, thấy cả hai người đang căng thẳng, anh hỏi:
— Có chuyện gì vậy mẹ?
Bà Diễm đứng dậy, chỉ tay về phía Ngọc:
— Con định cưới cô ta à? Con biết cô ta là ai không? Là con của người phụ nữ từng phá hoại hôn nhân của mẹ! Và hơn hết, nó là gái quán karaoke!
Hưng chết lặng. Anh quay sang Ngọc, thấy cô đã bật khóc.
— Em không biết… em chưa bao giờ biết chuyện đó…
Bà Diễm tiến tới, hạ thấp giọng nhưng đầy mỉa mai:
— Cô nên biết điều mà rút lui, trước khi tôi phơi bày quá khứ nhơ nhuốc của cô ra cho cả xã hội xem.
Ngọc không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu chào rồi rời khỏi biệt thự. Hưng chạy theo, giữ lấy tay cô:
— Em đừng đi. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua.
Ngọc lắc đầu, nước mắt giàn giụa:
— Em xin lỗi, Hưng. Em không thể là nguyên nhân khiến mẹ anh đau khổ thêm một lần nữa.
Cô rút tay ra, bước đi mà không ngoái đầu lại. Và Hưng chỉ biết đứng nhìn theo, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Sau ngày hôm đó, Ngọc biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Hưng như một làn khói mỏng. Cô đổi số điện thoại, rời khỏi căn hộ cao cấp anh thuê cho cô, thậm chí xin nghỉ việc ở quán karaoke. Hưng như phát điên đi tìm cô khắp nơi, nhưng vô ích. Những người từng biết cô đều nói: “Cô ấy không muốn ai tìm thấy.”
Hưng lao đầu vào công việc, nhưng trái tim anh chưa bao giờ thôi nhức nhối. Những đêm không ngủ, anh vẫn mở lại đoạn video cô hát bài “Nếu em được lựa chọn” mà anh từng lén quay. Giọng hát ấy, nỗi buồn ấy, ánh mắt ấy… tất cả như khắc sâu vào tâm trí anh.
Ba tháng sau, Hưng tình cờ nhận được một email nặc danh với tiêu đề: “Nếu anh còn yêu cô ấy, hãy đến Nhà hát Thành phố tối thứ Sáu.”
Ban đầu anh tưởng là trò đùa, nhưng linh cảm mách bảo điều gì đó khác thường. Đêm thứ Sáu ấy, anh đến nhà hát, lòng đầy hồi hộp.
Đèn vừa tắt, sân khấu mở ra, và giọng ca quen thuộc cất lên. Là cô. Là Ngọc. Trong chiếc đầm trắng tinh khôi, Ngọc đứng trên sân khấu với ánh đèn rọi thẳng vào khuôn mặt, giọng hát của cô giờ không còn bi thương mà đầy tự tin, mạnh mẽ.
Ca khúc cô chọn là “Rise Up”. Một bản tuyên ngôn cho những tâm hồn từng gục ngã.
Hưng lặng người. Anh không biết cô đã trải qua điều gì trong ba tháng qua, nhưng cô trước mặt anh giờ đây là một Ngọc hoàn toàn khác. Mạnh mẽ. Độc lập. Và tỏa sáng.
Kết thúc buổi biểu diễn, anh không kịp đợi cô sau cánh gà. Người quản lý nói cô đã rời đi bằng lối cửa sau. Nhưng lần này, Hưng không bỏ cuộc.
Anh lần theo địa chỉ từ quản lý, và cuối cùng cũng tìm đến căn nhà trọ nhỏ trong con hẻm sâu. Cô mở cửa, sững sờ khi thấy anh.
— Tại sao anh lại ở đây?
— Vì anh vẫn yêu em. Vì anh không thể để em một mình chiến đấu nữa.
Ngọc cúi đầu, ánh mắt chùng xuống:
— Em không muốn quá khứ của mẹ em, của em… trở thành vết nhơ trong gia đình anh.
— Không. Chính mẹ anh mới là người cần đối mặt với quá khứ ấy.
Vài ngày sau, Hưng quyết định quay về nhà gặp mẹ, lần này không phải để xin phép, mà là để đối mặt.
— Mẹ có thể ghét mẹ cô ấy, nhưng không có quyền trút hận thù lên đầu một người vô tội như Ngọc.
— Con vẫn cố chấp đến thế à?
— Vâng. Bởi vì nếu mẹ hiểu sự thật, mẹ sẽ không còn giận dữ như vậy.
Anh đưa ra một phong bì. Bên trong là bản ghi âm lời thú nhận của một người đàn ông — ông Hưng, cha ruột của anh, người mà mẹ anh luôn cho là bị “người đàn bà tên Tuyết quyến rũ”.
Trong đoạn ghi âm, ông nói:
“Chính anh mới là người phản bội. Tuyết chỉ là một nạn nhân. Anh đã ép cô ấy vào mối quan hệ đó khi cô ấy đang ở thế khó khăn, một cô gái trẻ đơn độc ở Sài Gòn. Cô ấy muốn dừng lại, nhưng anh không cho cô ấy cơ hội. Anh sai. Mọi thứ đổ vỡ là do anh.”
Bà Diễm lặng người. Đôi tay run run khi nghe lại giọng người chồng đã khuất. Nước mắt bà rơi, không phải vì tức giận, mà vì lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, bà nhận ra mình đã sai. Sai vì để hận thù làm mờ lý trí, sai vì đã đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu người khác.
— Vậy ra… cô gái ấy thật sự không có lỗi?
— Không. Cô ấy đã sống cả đời trong mặc cảm. Nhưng cô ấy chưa bao giờ oán trách mẹ.
Bà Diễm lặng im rất lâu. Rồi bà thở dài:
— Mẹ cần gặp cô ấy. Một lần thôi.
Cuộc gặp gỡ diễn ra vào một chiều chủ nhật, tại một quán cà phê yên tĩnh. Ngọc ngồi đối diện với bà Diễm, mắt vẫn ánh lên vẻ e dè.
Bà Diễm không nói gì ngay lập tức. Bà chỉ rút từ trong túi một chiếc khăn tay thêu, đặt lên bàn.
— Khăn này, mẹ cô thêu tặng cho tôi năm xưa… trước khi rời đi. Bà ấy viết: “Xin lỗi vì tất cả. Tôi chưa từng muốn phá nát hạnh phúc của ai cả.”
Ngọc bật khóc. Những giọt nước mắt ấm ức dồn nén bao năm nay cuối cùng cũng trào ra.
— Cháu chưa từng biết điều đó… Cháu cứ nghĩ mẹ cháu là người có lỗi…
Bà Diễm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng:
— Không ai có thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng cháu đã sống như một người tử tế, bản lĩnh. Nếu bà ấy còn sống, chắc sẽ rất tự hào.
Lần đầu tiên, Ngọc cảm thấy được tha thứ. Và cũng là lần đầu tiên, bà Diễm nhìn thấy ánh mắt con dâu tương lai mình không còn sự sợ hãi, mà là niềm hy vọng.
Ba tháng sau, một lễ cưới nhỏ nhưng ấm cúng được tổ chức bên bờ biển. Trong bộ váy cưới trắng muốt, Ngọc bước đi trên thảm hoa, bên cạnh là Hưng — người đàn ông đã không buông tay cô dù trong những ngày tăm tối nhất.
Trong đám cưới ấy, không có quá nhiều quan khách, không có sân khấu hoành tráng. Nhưng khi Ngọc cất giọng hát tặng chồng mình, tất cả mọi người đều lặng đi.
Và trong khoảnh khắc ấy, họ biết: giấc mơ cô từng bỏ dở đã thành hiện thực, theo một cách không ngờ tới nhất — bằng tình yêu, sự tha thứ, và niềm tin.
VietBF@ sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam
|
|