“Chị tưởng em muốn thế này à? Em mệt mỏi lắm rồi! Chị có dính vào nó đâu mà chị hiểu được …”
Tôi đă không dám tin vào một phép màu có thể cứu chuộc cuộc đời Bi. Tôi sợ tiếp tục hành tŕnh sẽ chỉ gặp nỗi tuyệt vọng. Nhưng trước những tâm sự, động viên của đồng nghiệp, trước những day dứt khôn nguôi, tôi lại lên đường...
“Em đưa ra một số phận thảm thương như vậy rồi bỏ lửng ở đó ư? Cần có một cái kết, cho dù là một cái kết buồn…”, một đồng nghiệp có kinh nghiệm nói.
Anh Trung nói: Cơ hội sống của Bi mỏng manh lắm
Tôi bắt đầu hành tŕnh của ḿnh bằng việc t́m đến đồn công an phường Nghĩa Xă, quận Lê Chân, Thành phố Hải Pḥng, bến xe Niệm Nghĩa nằm trong địa bản của Phường và chỉ cách đồn công an chừng 500m. Hôm đó la ngày nghỉ, nhưng đồn côn an vẫn có người trực.
V́ là ngày cuối tuần nên tôi không hi vọng sẽ có câu trả lời nhanh chóng từ các anh công an. Tôi quyết định chuyển hướng, t́m về quê của Bi trước. Cii Saigon.com Quay lại bến xe Niệm Nghĩa t́m Bi để hỏi thêm thông tin cho rơ ràng hơn, nhưng chưa đến giờ “làm việc” của Bi, tôi buộc phải đợi.
Trong khi chờ đợi Bi, tôi t́m gặp và hỏi chuyện anh Nguyễn Văn Trung, nhân viên pḥng điều hành của bến xe. Anh chân thành tâm sự: “Chúng tôi cũng biết Bi nghiện, nhưng cũng không lỡ đuổi v́ nó nghiện nhưng rất ngoan. Nó chỉ hát xin tiền chứ không trộm cắp bao giờ. Bến xe chúng tôi chưa hề nhận được một phản ánh nào về việc nó trộm cắp. Thôi th́ để nó ở đấy để ăn mày ḷng tốt của khách thập phương mà sống chứ đuổi nó ra đường th́ nó biết bám vào đâu…”.
Tôi hỏi chuyện anh Trung về việc công an có bắt Bi mấy lần nhưng rồi lại thả Bi ra, Bi muốn được cai nghiện bằng methadol nhưng không được v́ không có hộ khẩu, anh Trung than: “Cai nghiện ma túy khó lắm, khó vô cùng! Thằng em trai út của tôi cũng nghiện ma túy, giờ đang ở trại trong Thanh Hóa nên tôi biết. Phải bản lĩnh lắm và phải có gia đ́nh bên cạnh nâng đỡ th́ mới mong cai được … Vào trại cũng khó v́ phải có gia đ́nh đóng tiền, phải có nhân thân rơ ràng, rồi th́ phải có sức khỏe nữa. Như thằng Bi th́ … ”. Câu chuyện của chúng tôi đứt đoạn bởi những tiếng thở dài của anh Trung.
“Cũng từng có người đă dẫn nó về nuôi để cai nghiện nhưng nó không chịu được, lại bỏ đi. Người tốt ấy chính là bạn của chị Huyền bán nước ở ngoài kia. Cô ra đó mà hỏi th́ sẽ rơ”. Tôi cảm ơn anh Trung rồi đi ra phía ngoài.
Vừa ăn xong bữa trưa, người phụ nữ đă bước vào tuổi trung niên nhưng khuôn mặt c̣n lưu giữ nhiều nét đẹp sắc sảo nhiệt t́nh tiếp chuyện tôi.
Chị giới thiệu chị sống ở đường Ṿng Vạn Mỹ, phường Vạn Mỹ, quận Ngô Quyền, TP Hải Pḥng, cách bến xe Niệm Nghĩa 10km và đă ở bến xe 23 năm nay. “Thằng Bi th́ chị lạ ǵ, chị coi nó như con. Chị hay xin quần áo cho nó, thỉnh thoảng nó hút hết cả tiền ăn th́ chị lại cho nó ăn. Bây giờ cuối tuần nó hay đi sinh hoạt với CLB Đồng đẳng ǵ đó về pḥng chống HIV, khi về nó lại mang hoa quả mời bọn chị đấy. Nó ngoan lắm, ai nhờ ǵ cũng làm, chỉ hát xin tiền thôi chứ không trộm cắp đâu. Ai mà nói nó trộm cắp th́ oan cho nó. Ở đây cũng có mấy đứa nghiện nữa. Có thể người ta nhầm nó với đứa khác đấy thôi, chứ đừng nói nó trộm cắp mà phải tội …” – Chị Huyền một mực minh oan cho Bi khi tôi thắc mắc chuyện Bi đă từng ăn cắp.
Nhiều lần cơ hội được cai nghiện của Bi đă không thành
v́ những trở ngại khách quan
Khi tôi hỏi chuyện về một người tốt đă từng cưu mang Bi, giúp Bi cai nghiện ma túy, chị Huyền ngậm ngùi kể. Người đàn ông tốt bụng đó là anh Tín, làm việc ở Công ty Xăng dầu Hàng không. Nhà anh ở ngay sau bến xe Niệm Nghĩa
“Nhưng nhà đó người vợ trẻ của anh bán đi và bỏ về quê ở Thái Nguyên sống rồi. Một năm trước, cũng những ngày mưa tháng bảy, anh Tín đă bị bắt vào tù với án phạt 12 năm. Anh ấy là người tốt nhưng phải cái nóng t́nh. Một lần say rượu, anh có xô xát với một người, không may người kia lại chết nên anh phải đi tù. Lúc ấy anh 53 tuổi …”
Chị Huyền kể, biết hoàn cảnh của Bi, lại thấy Bi ngoan ngoăn, mặt mũi sáng sủa, đúng ngày lễ 30/4/2009, anh Tín đưa Bi về nhà để nuôi và giúp Bi cai nghiện. Nhưng anh chỉ cai “bo” mà không có thuốc thang hỗ trợ, “vật” quá nên Bi không chịu được. Mấy ngày sau th́ Bi lại trốn “Bố Tín” về lại bến xe. “Khổ, khi Bi bỏ đi, anh Tín c̣n ra bến xe gửi cho nó bộ quần áo mới, một cái thắt lưng và một ít đồ ăn nữa. Nhưng Bi không dám nhận. Nó xấu hổ”.
Tôi c̣n đang mải mê với những tiếc nuối về một cơ hội “ngàn vàng” khi một người tốt bụng mở cho em một “lối về” nhưng em đă không thể nắm lấy th́ Bi xuất hiện. Tôi chạy tới chỗ Bi, sốt sắng muốn hỏi chuyện em về việc em đă tự tay đóng sập lại một cánh cửa mà “bố nuôi” đă mở ra cho em.
Tôi giận dữ muốn ngay lập tức thét lên với em câu hỏi rằng em có thật sự muốn “quay về”? Nhưng chưa kịp nói ǵ đă thấy em từ tốn xin phép tôi đợi em một lát. Em phải đi xin cơm tại một quán cơm chay...
Tôi lại ngồi chết lặng, đợi em về. Phải 30 phút sau mới thấy em quay lại. Em ngồi đó, vẫn cái vẻ nhẫn nhịn, cam chịu. C̣n tôi lại mất b́nh tĩnh, dồn dập đưa ra những câu hỏi trách cứ: Em có thật sự muốn được cai nghiện hay không? Tại sao có một người tốt như vậy đă cưu mang em mà cuối cùng em lại từ chối? Em đă không tự cố gắng để cứu cuộc đời ḿnh? …
Thấy tôi to tiếng một hồi, em ngắt lời: Chị nói nhỏ thôi! Chị nói thế, người ta biết (em bị nghiện ma túy - PV) th́ ai cho em nữa. Chị tưởng em muốn thế này à? Em mệt mỏi lắm rồi! Chị có dính vào nó đâu mà chị hiểu được”.
Thấy em có vẻ xúc động, tôi lại nhỏ nhẹ hỏi chuyện. Em kể cho tôi nghe hành tŕnh mệt mỏi, tuyệt vọng và đơn độc chống lại ma túy của ḿnh: “Em cũng muốn cai lắm chứ. Ngày em theo bố Tín về nhà, em đă rất hi vọng. Nhưng rồi em lại tuyệt vọng trốn trở lại bến xe mấy ngày sau đó. Bố chỉ cai bo. Hàng ngày bố thả em ở nhà với một bà già và mấy đứa trẻ, c̣n bố th́ đi làm cả ngày. Làm sao mà em chịu được”.
Sau lần được giúp đỡ cai mà không thành công đó, Bi c̣n quyết tâm tự cai thêm một lần nữa. Em bắt đầu lên kế hoạch cho ḿnh. Em xin đi nhờ xe Bắc – Nam. “Em tính khi lên xe đó, cả đi cả về sẽ mất tới một tuần. Vậy là em sẽ có một tuần ở trên xe không thể t́m được ma túy. Xe chạy đung đưa như vậy th́ em sẽ đỡ đau đớn, buồn bực hơn. Suốt một tuần đó em chỉ cố ngủ. Đến bữa các anh lại gọi em dậy cho ăn cơm nhưng em không ăn được”.
Em khoe lần đó em đă “cai sống” được 8 ngày. Nhưng những nỗ lực ấy cuối cùng cũng thất bại. “Kết thúc chuyến đi, đêm đầu tiên trở lại bến xe, em giật ḿnh thấy ḿnh lại vật vờ ngoài đường. Không chỗ ngủ. Không người thân thích. Buồn chán nên em lại t́m ma túy” – Bi ngậm ngùi kể lại.
Rồi em c̣n kể đến một cơ may khác cũng vụt bay: Một lần em bị công an bắt đi. Một bác công an làm to lắm ở trên quận, bác Trường th́ phải. Bác ấy hỏi han hoàn cảnh em th́ thương lắm. Bác nói em hát cho bác nghe. Bác bảo sẽ xin cho em đi cai. Nhưng rồi cũng không được. Bác bảo trường hợp của em, có đưa đến trại cai nghiện th́ người ta cũng sẽ trả về thôi. "Đấy, một ông làm to như vậy mà c̣n không giúp được em. Vậy th́ em c̣n biết làm ǵ?”, em kết luận.
Bi cảm thấy mệt mỏi v́ những ǵ đă và đang diễn ra với ḿnh
Tôi không trả lời được câu hỏi của em, chỉ biết lặng yên ngồi nghe những lời tuyệt vọng. Em kể, cách đây vài tháng, nghe các bạn nghiện nói có một trung tâm cho uống thuốc methadol chỉ có tám ngh́n đồng một ngày. Em sung sướng vội đi xe ôm đến. Nghĩ là ḿnh được cứu rồi, được sống rồi. Nhưng cuối cùng lại thất vọng trở về. “Người ta lại hỏi chứng minh thư” – Em ngao ngán giải thích.
Tôi động viên em là vẫn c̣n hi vọng. Em vẫn c̣n có quê hương, có người thân, em có thể nhờ họ giúp đỡ, ít nhất là nhờ họ đứng ra làm giúp những giấy tờ tùy thân để em được làm công dân, để em được đi cai nghiện. Tôi vẽ ra cho em một hi vọng, một con đường, dù chính ḿnh cũng không có nhiều niềm tin. Nhưng cứ cố mà đi... Tôi quyết định nói về ư định t́m đến quê hương của em.
Em lục t́m trí nhớ một lát rồi chỉ dẫn tôi: “Chị đi xe Kim Sơn kia ḱa. Về đến bến xe Kim Sơn th́ chị hỏi về Cầu Ngói. Gần thôi, chị đi bộ cũng được, nhưng chị đi xe ôm cho khỏi mệt. Đến Cầu Ngói th́ chị hỏi thăm về nhà cậu Ḥa làm nghề dệt thảm nhé. Nhà cậu Ḥa ở gần cầu, nhà cậu Ngọ th́ xa hơn. Chị về đó th́ gọi em là B́nh nhé, em tên thật là B́nh. Bi chỉ là tên mọi người ở đây gọi em thôi”.
Em dẫn tôi ra xe, nói 15 phút nữa là xe chạy. Tôi bước lên xe mà ḷng không khỏi lo lắng. Đă 2 giờ chiều, nếu em không nói dối tôi và nếu trí nhớ của em không nhầm th́ 6 giờ tối tôi mới tới nơi và tôi sẽ bắt đầu hành tŕnh t́m kiếm ở một nơi chưa bao giờ đặt chân tới.
Nhưng nh́n cái dáng h́nh ḷng kḥng đang bước những bước vội vă, nghiêng ngả của em giữa ḍng người ồn ă xuôi ngược nơi bến xe, nghĩ đến việc cái thân h́nh rời ră, bé nhỏ ấy đang phải một ḿnh đeo mang nỗi tuyệt vọng khôn cùng nhưng vẫn cố bám lấy mọi hi vọng khi có thể, tôi vững dạ lên đường.
Theo VTCNews