
— Khi con không chỉ là một đứa trẻ để nuôi dạy, mà là một “vị thầy sống” luôn đồng hành trên hành trình cùng truởng thành …
Có những lúc, người lớn ngồi thở dài trong lặng lẽ, thấy mình lạc lõng giữa guồng quay mưu sinh, trách nhiệm và tổn thương cũ kỹ. Tưởng rằng cần một kỳ nghỉ, một chuyến hành hương hay vài năm tu tập mới có thể chữa lành…
Nhưng hóa ra, ngay trong hơi thở của một đứa trẻ, ngay trong tiếng gọi “Mẹ ơi”, “Ba ơi” mỗi ngày… đã ẩn chứa những chất liệu chữa lành rất đỗi nhiệm màu.
Dưới đây là những điều con trao – không bằng lời, mà bằng chính sự hiện diện đầy sống động của con – nếu cha mẹ đủ lặng lại để lắng nghe, đủ thấu cảm để “học lại cách sống” từ con:
1⃣. Tình yêu thuần khiết – Không điều kiện, không phán xét
Con không yêu vì cha mẹ giỏi giang, thành đạt hay luôn đúng. Con yêu bằng một trái tim nguyên sơ – chỉ cần cha mẹ ở đó. Sự hiện hữu đơn sơ ấy nhắc người lớn rằng: Mình xứng đáng được yêu thương, ngay cả khi không hoàn hảo.
💖 Một buổi tối, mẹ gục mặt xuống bàn làm việc vì kiệt sức. Bé gái 5 tuổi lại gần, không nói gì, chỉ lặng lẽ mang gối đặt vào lưng mẹ và thì thầm: “Mẹ nằm nghỉ một chút thôi, con ngồi cạnh mẹ nè.”
Tình yêu ấy không đòi hỏi, chỉ có mặt đúng lúc.
Đó là bước đầu tiên để cha mẹ biết yêu chính mình, từ bi với bản thân, và đủ vững để yêu người khác không toan tính.
2⃣. Khả năng tha thứ – Dạy cha mẹ cách buông bỏ
Con có thể khóc khi bị la, nhưng vài phút sau lại hôn hít cha mẹ, ríu rít chơi đùa. Trẻ không giữ trong lòng. Cái “buông” của trẻ không cần học – nó là bản năng. Người lớn thì khác: hay ôm nỗi đau, giữ oán trách.
💖 Mẩu chuyện nhỏ: Có lần ba nổi nóng, lỡ quát con khi con làm vỡ bình hoa. Con khóc. Ba thấy hối hận, cúi xuống xin lỗi. Con lau nước mắt, ôm cổ ba thật chặt: “Không sao đâu ba, con vẫn thương ba nhiều lắm.”
Chỉ phút sau, con lại tung tăng cười đùa, như thể cơn giận kia chưa từng tồn tại.
Con dạy ba mẹ cách buông bỏ, không cột mình vào lỗi lầm, cũng không phán xét ai mãi mãi.
3⃣. Chân thật trong từng cảm xúc – Cho phép mình là chính mình
Con không sống trong quá khứ, chẳng lo lắng tương lai. Con chơi là chơi hết mình, khóc cũng khóc ra hết, yêu là yêu cả trái tim.
Chất liệu chữa lành nằm ở đó: mỗi lần ta dẹp điện thoại sang một bên, ngồi chơi lego cùng con, cùng vẽ một bức tranh lộn xộn, ta đang học lại cách sống thật sự – không vội, không giả vờ, tự cho phép mình gỡ những lớp mặt nạ kiên cường, mạnh mẽ ... nhiều khi đã trở lên quá nặng nề.
4⃣. Sự hiện diện trọn vẹn – Mời gọi cha mẹ trở về với phút giây này
Khi chơi cùng con, cha mẹ không thể nửa vời. Trẻ cảm được ngay. Muốn kết nối, cha mẹ phải bỏ điện thoại, ngưng dòng suy nghĩ, để thật sự “ở đây – bây giờ”. Mỗi cái nhìn, mỗi cái nắm tay, mỗi lần con bật cười… đều là thiền tập sống động, mời gọi người lớn bước ra khỏi thói quen lướt qua chính cuộc đời mình.
5⃣. Tấm gương phản chiếu – Để nhìn lại chính mình
Con lặp lại giọng nói, ánh mắt, cả cách cha mẹ đối diện với khó khăn.
Khi con hay la hét, cáu giận – có thể con đang sao chép thứ năng lượng chưa được chữa lành trong ta. Khi con biết lắng nghe, tử tế – có thể con đang hấp thụ tình yêu thương ta gieo mỗi ngày.
Con không “bắt lỗi” cha mẹ, con chỉ phản chiếu. Hãy dùng con như một tấm gương sống động – không để trách mình, mà để nhẹ nhàng tu sửa.
6⃣. Tinh thần học hỏi – Sống bằng con mắt mới
Con luôn tò mò, khám phá, hào hứng với từng điều nhỏ bé – từ cái lá rơi, con kiến bò, đến vì sao nước mắt lại mặn. Trẻ nhìn đời bằng con mắt chưa từng biết. Cha mẹ khi đi cùng con, nếu biết học lại cách ngạc nhiên, biết ơn, vui sống… thì chính là đang được hồi sinh.
7⃣. Niềm tin tuyệt đối – Dạy cha mẹ trở thành chốn nương tựa an lành
Con tin rằng cha mẹ sẽ luôn ở đó, sẽ đến khi con gọi, sẽ che chở khi con yếu mềm. Niềm tin ấy không dựa trên lý trí, mà đến từ sâu thẳm tâm thức – như một mạch nguồn bền bỉ không đứt gãy. Nó trao cho người lớn một trách nhiệm đầy nhân văn: trở thành nơi bình yên để con quay về.
💖 Chuyện nhỏ kể rằng: Một bé gái 4 tuổi đêm nào cũng đợi ba về mới chịu ngủ, dù ba thường về rất muộn. Có lần, người mẹ hỏi: “Sao con không ngủ trước?” Bé thủ thỉ: “Vì con tin ba sẽ về. Con muốn nói chúc ba ngủ ngon.” Sự đợi chờ tưởng nhỏ bé đó, hóa ra là sợi dây kết nối cha con bền chặt suốt những năm tháng sau này.
8⃣. Sự hiện hữu ngắn ngủi – Nhắc cha mẹ về vô thường và trân quý
Trẻ con lớn rất nhanh. Hôm qua còn líu lo, hôm nay đã biết giận dỗi, ngày mai có thể đã muốn tự lập và xa rời vòng tay cha mẹ. Chính sự đổi thay liên tục ấy khiến từng khoảnh khắc bên con trở nên vô giá – mời gọi cha mẹ sống sâu sắc, yêu trọn vẹn, và biết ơn từng ngày còn được cùng con lớn lên.
💖 Một người cha từng kể: “Lúc con còn bé, tôi chỉ mong nó lớn nhanh để đỡ cực. Giờ con thành thiếu niên, ít ôm tôi như trước, tôi mới thấm: Những lúc con rúc vào lòng ba mẹ – là những ngày hạnh phúc không lặp lại.”
Có lẽ, con cái không đến để được "dạy dỗ" bao nhiêu, mà là để giúp cha mẹ học lại – học thương yêu, học buông bỏ, học sống tỉnh thức, học trở về với chính mình… Và trong tiến trình ấy, cả cha mẹ lẫn con cái đều trưởng thành – theo một cách rất nhiệm màu.
Chúc các bạn thuờng tỉnh thức để hay biết: Chính con là cũng là một vị thầy đang dạy mình cách sống
VietBF@sưu tập