
🌟Ngày xưa có một người gánh nước thuê. Mỗi ngày, ông gánh hai chiếc bình nước trên vai, đi quãng đường dài từ suối về nhà. Một trong hai chiếc bình bị nứt, nước luôn bị rỉ ra dọc đường. Còn chiếc kia thì hoàn hảo, luôn đầy ắp nước.
Chiếc bình nứt cảm thấy mặc cảm và xấu hổ. Nó nói với ông lão:
“Tôi thật vô dụng. Ngày nào tôi cũng làm mất nước dọc đường. Tôi không được như chiếc bình hoàn hảo kia. Tôi xin lỗi vì khiến ông vất vả.”
Ông lão mỉm cười hiền hậu và nói:
“Con có để ý không, dọc đường bên phía con luôn có hoa nở rực rỡ, còn bên kia thì không? Đó là vì ta biết con bị nứt, nên ta đã gieo hạt hoa bên đường. Nhờ con mà hoa mọc, làm đẹp cho đời, khiến ai đi ngang cũng mỉm cười.”
Chiếc bình nứt im lặng. Lần đầu tiên, nó thấy mình có giá trị.
⸻
▶️ BÀI HỌC CUỘC SỐNG
Mỗi người chúng ta đều có những “vết nứt”.
Có thể bạn từng vấp ngã. Từng tổn thương. Từng không hoàn hảo.
Quan trọng là bạn phải biết đứng dậy và bắt đầu hành trình đi về hướng ánh sáng tạo nên mặt trời của chính bạn – vì lúc này bạn là món quà đặc biệt của thế giới này.
🌟 Nếu bạn đang mệt mỏi, nhớ rằng:
“Vết nứt không làm bạn yếu đuối, nó là nơi ánh sáng có thể đi vào.”
VietBF@ sưu tập