Khi ta yêu thương một ai đó, muốn gắn kết với người này th́ ta tiến tới hôn nhân, nhưng khi cuộc sống hôn nhân không như ta mộng tưởng, những cuộc căi vă, tranh luận, những sự lừa dối t́nh cảm, những ghen tuông hận thù dần dần kéo tới. T́nh yêu chẳng c̣n bao nhiêu thay vào đó toàn là những đau khổ con người dành tặng cho nhau.
Người Á Đông lưu truyền một nếp sống rất đẹp đẽ rằng: hết “t́nh” c̣n “nghĩa”. Chữ t́nh là của bản năng nhưng chữ nghĩa lại là sự rèn luyện của đạo đức. Khi người ta chung sống với nhau đủ lâu sẽ sinh ra sự nhàm chán, t́nh cảm không c̣n nữa, nếu là văn hóa phương Tây khi t́nh hết là sẽ tan vỡ ngay, chia tay ly hôn để đi kiếm t́m cảm giác yêu đương ở đối tượng khác. Văn hóa Á Đông th́ ngược lại, bắt ta phải sống có trách nhiệm với nhau bởi những ân nghĩa mà ta đă tạo ra. Có những người sống cả đời với nhau chỉ v́ c̣n giữ ǵn cho nhau nghĩa cử cao đẹp đó.
“T́nh nghĩa” sẽ đạt tới đỉnh cao khi gia đ́nh đó ai cũng hiểu đạo sâu sắc, ai cũng hướng tâm về đời sống thanh tịnh và hăng say cống hiến cho những người xung quanh. Sống trong một gia đ́nh mà người ta quên đi chính ḿnh, quên đi t́nh cảm riêng tư và chỉ luôn vun đắp cho lợi ích và t́nh cảm yêu thương chung của xă hội ngoài kia. Gia đ́nh đó khó ḷng tan vỡ.
VietBF@sưu tập